Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 553 - Chương 553. Hộ Pháp

Chương 553. Hộ Pháp Chương 553. Hộ Pháp

Tim tôi rất nhanh đã tĩnh lại.

Ngay lập tức tập trung tinh thần, hình dung ra tụ linh phù.

Kim quang trên người lóe lên một cái, tụ linh phù lập tức hóa thành trận pháp, dung hợp và trong cơ thể tôi.

Ngay lập tức, linh khí xung quanh tập trung về phía tôi, sau khi tiến vào trong cơ thể tôi, nó nhanh chóng hóa thành nội khí, tiếp đó dung hợp vào kim quang.

Thôi thử hơn mười mấy phút, cảm thấy cơ thể hoàn toàn có thể chịu đựng được, thế là tôi tiếp tục hình dung ra tụ linh phù thứ hai.

Kim quang trên người tôi lại lóe lên một cái, linh khí xung quanh nhanh chóng trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần, trên người tôi lập tức hiện ra ánh sáng bạch kim nhàn nhạt.

Tôi tĩnh tâm, quan sát khĩ sự vận hành của nội khí và kim quang, sau mấy phút thì phát hiện ra hoàn toàn có thể chịu được.

Tôi hít một hơi sâu, lấy dũng khí, lập tức hình dung tụ linh phù thứ ba.

Kim quang trên người lại lóe lên, linh khí tụ tập đến đây lập tức trở nên mạnh mẽ lên mười mấy lần. Trên người tôi phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt. Trong tích tắc, mạch chính của tôi đột nhiên bị chấn động mà không có dấu hiệu báo trước, kinh lạc cũng vì thế mà mất kiểm soát, một luồng khí nóng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể tôi, xông thẳng lên thượng đan điền.

Trước mặt tôi tối sầm lại, trong đầu trống rỗng.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đi xuyên qua cửa tiến vào phòng, hắn đến trước mặt tôi.

Hắn ta hằn học nhìn tôi, cười khinh bỉ...

Tôi biết hắn ta.

Hắn ta chính là Hắc Phong đại nhân.

Lần trước hắn ta đã phái quỷ sai Chu Lão Thất đến sách nhiễu ở quán cà phê của An Vũ, và hắn đã bị chúng tôi xử lý rồi.

Bây giờ hắn ta nhân lúc tôi xảy ra chuyện khi đang tu luyện để báo thù.

Tôi muốn cử động nhưng hoàn toàn không cử động được, toàn thân nóng bừng, đầu đau như búa bổ, đau đến mức gần như tắc thở.

Hắc Phong cười lạnh bước đến trước mặt tôi. Hắn ta đưa tay ra muốn ấn vào ấn đường của tôi.

Lúc ngón tay hắn ta chạm vào người tôi thì phù một tiếng, tay hắn ta bùng cháy.

Hắc Phong sợ bay màu, dùng sức vẩy tay mấy cái, cuối cùng cũng vẩy tắt được ngọn lửa trên bàn tay. Hắn ta sợ hãi nhìn tôi một cái rồi hóa thành một luồng khói đen, bay xuyên qua cửa sổ, thê thảm tháo chạy.

Ngọc cô nương hiện hình, cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn tôi, thân hình rẹt một cái, hóa thành một một luồng bạch quang mềm mại, bảo vệ cẩn mật cho tôi.

Có cô ấy bảo vệ cho tôi, khiến trong lòng tôi lập tức cảm thấy yên tâm.

Vì chuyện lần trước mà tên Hắc Phong vẫn ôm mối hận với tôi, hắn luôn tìm cơ hội để báo thù tôi. Hắn ta thấy tôi trong lúc tu luyện gặp phải sự cố, tưởng rằng đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng lại không ngờ được, vừa lại gần tôi thì hắn ta suýt chút nữa bị thần quang của tôi thiêu thành tro bụi. Sau vụ này chắc hắn ta sẽ không dám tùy ý xông đến đây nữa.

Đối với tôi mà nói chuyện này chỉ là sự cố bất ngờ không đáng ngại trong quá trình tu luyện mà thôi, chỉ cần người không sao thì không thành vấn đề.

Bây giờ điều quan trọng nhất chính là nhanh chóng giải tụ linh phù trong cơ thể. Lúc bình thường Ngọc cô nương có thể trị thương cho tôi. Nhưng sự cố xảy ra trong lúc tu luyện, thế nên cô ấy không trị được vết thương này. Nếu như tôi không muốn phế thì chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, từng chút một điều chỉnh bùa ở trong cơ thể.

Tĩnh tâm một lúc, tôi hít một hơi thật sâu, cố nhẫn nhịn sự đau nhói ở ấn đường, lần lượt giải bỏ ba tụ linh phù ở trong cơ thể.

Sự chấn động ở mạch chính dần dần biến mất, luồng sức nóng mạnh mẽ mất đi sự bổ sung của tụ linh phù, và bắt đầu dịu đi, sự đau nhói ở ấn đường cũng được thuyên giảm đi rất nhiều. Tôi lặng lẽ chờ một lúc, đợi đến khi mạch chính hồi phục lại bình thường liền lập tức đưa luồng sức nóng đó đi xuống dưới đi vào trung đan điền, tiếp đó đi vào hạ đan điền, hồi phục lại nguyên khí ban đầu…

Mấy phút sau, tôi mở mắt ra, thở dài một hơi.

Trên người tôi lúc này đã ướt sũng mồ hôi.

May mà không bị nguy hiểm gì, và kịp thời điều chỉnh lại, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Thấy tôi không sao, Ngọc cô nương cũng cảm thấy yên tâm, cô ấy lập tức hiện nguyên hình.

Tôi mỉm cười với cô ấy: "Ngọc Nhi, cảm ơn cô."

Cô ấy nhìn tôi một cái, không nói gì liền hóa thành luồng bạch quang mềm mại bay vào người tôi rồi biến mất.

Tôi cúi đầu lôi mặt dây chuyền ngọc bích ở trước ngực ra, quan sát kỹ rồi lại cất vào trong lớp áo, tiếp đó xuống giường rời khỏi phòng ngủ.

Tiểu Quân thấy tôi đi ra liền đi đến, cô ấy dịu dàng hỏi tôi: "Sao vậy? Không thuận lợi à?"

"Vừa xảy ra chút sự cố, suýt chút nữa thì phế." Tôi hít một hơi thật sâu: "Anh phải tĩnh tâm một chút, em đi với anh xuống lầu đi."

"Ừm, được!" Cô ấy gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment