Tôi không nói chuyện Hắc Phong cho cô ấy vì không muốn cô ấy lo lắng.
Chúng tôi đi đến phòng khách ở dưới lầu, cô ấy pha cho tôi cốc trà rồi bưng đến, tiếp đó ngồi xuống cạnh tôi: "Chuyện gì vậy? "
"Vừa nãy anh trực tiếp dùng hóa thần linh quang, rồi dung hợp tụ linh phù lên cơ thể." Tôi nói: "Lá bùa đầu tiên còn được, lá thứ hai anh cũng chịu đựng được, nhưng sau khi đưa lá thứ ba vào cơ thể thì mạch chính liền mất kiểm soát."
Tiểu Quân nhíu mày: "Là vấn đề về phương pháp hay là vấn đề của mạch suy nghĩ?"
"Có lẽ mạch suy nghĩ không có vấn đề gì." Tôi ngẫm nghĩ: "Có lẽ là vấn đề về phương pháp, thế nên anh cần tĩnh tâm suy nghĩ cho kỹ."
"Ừm." Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tôi: "Đừng vội, cứ từ từ, em luôn ở bên anh."
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi khẽ cúi đầu hôn cô ấy một lúc, tiếp đó lại rơi vào trầm tư.
"Hóa thần linh quang…bùa…trận pháp…" Tôi khẽ thở dài: "Hình như phương pháp không có vấn đề gì…lẽ nào…thực sự mạch suy nghĩ không đúng?"
"Có thể dùng nội cảnh tam thánh đồ, cũng có thể dùng thất tinh tỏa linh trận, có lẽ tụ linh trận đó cũng có thể dùng." Cô ấy nói: "Em thấy mạch suy nghĩ của anh không có vấn đề, anh đừng vội vàng, cứ nghĩ cho kỹ, xem có phải trận pháp có điểm gì không đúng không…"
Tôi trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên nghĩ ra được: "Anh hiểu rồi! Là vấn đề của hóa thần linh quang!"
"Hóa thần linh quang?" Cô ấy không hiểu: “Là sao cơ?"
"Lúc anh dùng nội cảnh tam thánh đồ, thì anh đã dùng nội khí trực tiếp làm trận trong cơ thể." Tôi nói: "Còn vừa nãy anh trực tiếp hình dung ra tụ linh phù và vấn đề nằm ở đó!"
"Có gì khác nhau à?" Cô ấy hỏi tôi.
"Đương nhiên khác rồi!" Tôi nói: "Trực tiếp dùng nội khí bày trận thì đó là trận pháp đơn độc, nhưng dùng hóa thần linh quang dung hợp bùa thì đó lại là một chuyện khác. Bởi vì mỗi lá bùa thực sự đều là một trận pháp độc lập, anh dùng hóa thần linh quang dung hợp bùa, đồng nghĩa liên tiếp chồng ba tụ linh trận nhỏ độc lập vào trong cơ thể. Ba trận pháp đó không thể hợp thành một thể. Chúng tự mình vận hành, như vậy không mất kiểm soát mới lạ?"
"Em hiểu rồi…" Cô ấy gật đầu rồi nhìn tôi: "Hóa thần linh quang là mật thuật của An gia, thuộc hệ thập bát tế, mạch suy nghĩ của anh không có vấn đề, nhưng phải dựa theo mạch suy nghĩ của mật thuật Ngô gia. Trực tiếp dùng nội khí bày trận mới được, có phải như vậy không?"
"Đúng! Hơn nữa anh nhất định phải bày trận pháp phòng hộ." Tôi nói: "Tụ linh trận có thể tập trung linh khí, cũng có thể thu hút linh thể, nhất định phải có trận pháp phòng hộ hoặc bảo vệ thì mới không bị quấy nhiễu."
Tiểu Quân sững sờ: "Vừa nãy có linh thể đến quấy nhiễu anh à?"
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái rồi lắc đầu: "Không có."
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm một lát rồi bấm tay bói, lập tức nhíu mày: "Là quỷ sai của minh giới?"
Tôi mỉm cười bất lực: "Được rồi, không giấu được quẻ của em..."
"Tại sao hắn lại quấy phá anh?" Tiểu Quân lo lắng nhìn tôi: "Có phải là chuyện lần trước không?"
"Ừ!" Tôi gật đầu.
Cô ấy trầm tư giây lát rồi lôi điện thoại ra: "Để em gọi điện cho An Vũ."
"Đừng!" Tôi ngăn cô ấy lại: "Chuyện này đã qua rồi, nên đừng làm kinh động đến An Vũ."
"Nhưng vừa mới bắt đầu bế quan." Cô ấy nói: "Em không biết pháp thuật, nên không thể đối đầu với quỷ sai, lỡ như hắn ta lại đến quấy phá anh và Khả Nhi thì phải làm sao?"
"Trên người Khả Nhi có khí ngũ lôi, hắn ta không dám lại gần cậu ấy đâu." Tôi nói: "Còn anh, vừa nãy hắn ta định đánh lén anh, kết quả là bị thần quang của anh làm bị thương. Em nghĩ mà xem, vừa nãy hắn còn chẳng làm được gì anh, bây giờ anh đã chuẩn bị tốt rồi liệu hắn ta còn dám đến không?"
"Nhưng..." Cô ấy do dự.
Tôi nắm chặt tay cô ấy: "Yên tâm đi, thực sự sẽ không sao đâu."
Cô ấy khẽ thở dài: "Vậy chuyện này...quyết định như vậy hả? Quỷ sai đến làm loạn thì chúng ta cũng phải làm cái gì chứ?"
"Vậy phải làm thế nào? Tìm An Vũ, mời người của minh giới đến đàm phán, xử tên quỷ sai đó?" Tôi mỉm cười: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi, mà làm như vậy có đáng không?"
"Chút chuyện nhỏ?" Tiểu Quân có chút kích động: "Đây là chuyện nhỏ à? Quấy rối anh trong lúc anh đang tu luyện, lỡ như bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm thế nào?"
"Không phải anh vẫn ổn sao?" Tôi nhìn cô ấy: "Người gặp rắc rối chính là hắn ta, tay của hắn đã bị cháy, sau đó hắn ta bị dọa cho chạy mất hút rồi. Anh không muốn truy cứu, chứ không có nghĩa chúng ta sợ hắn, thà bớt nghĩ một chuyện còn hơn nghĩ nhiều cho đau đầu, em hiểu không?"
Cô ấy trầm mặc một lúc rồi hít một hơi sâu: "Em hiểu rồi.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Tôi ôm chặt lấy cô ấy: “Yên tâm đi, hắn sẽ không dám đến quấy phá nữa đâu.”
“Vâng.” Cô ấy gật đầu.