Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 606 - Chương 606. Lại Đến Rồi

Chương 606. Lại Đến Rồi Chương 606. Lại Đến Rồi

Quay về Thông Châu, sau khi đỗ xe xong, tôi gửi tin nhắn wechat cho tiểu Quân, nói với cô ấy tôi đã làm xong việc rồi, sáng ngày mai tôi sẽ đến núi Ngọc Tuyền.

Tiểu Quân trả lại lời tôi với một chữ: “Vâng!”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, cất điện thoại đi rồi nhìn An Vũ: “Chúng ta đi ăn vịt quay đi.”

An Vũ mỉm cười: “Ừm!”

Hai chúng tôi mở cửa xuống xe rồi tay nắm tay nhau đi đến quán vịt quay ở trong khu chung cư, tìm được một vị trí ở gần cửa sổ và ngồi xuống.

Phục vụ mang máy tính bảng đến: “Hai vị gọi món gì ạ?”

Tôi đón lấy máy tính bảng rồi gọi một con vịt quay, tôm lê vo viên, cải luộc trần dầu, một bát mì đen chua cay, cuối cùng lại gọi một bát bánh canh.

“Cho mấy món vậy đi.” Tôi nói.

“Vâng, xin đợi một chút ạ.” Phục vụ đón lấy máy tính bảng rồi quay người rời đi.

An Vũ rót trà cho tôi rồi hỏi tôi: “Bình thường mỗi lần làm việc xong quay lại, hoặc là ăn lẩu, hoặc là ăn thịt nhúng, hôm nay anh lại sao thế?”

“Buổi trưa anh đã ăn lẩu đầu cá ở Cát Sơn rồi, thế nên tối không muốn ăn lẩu nữa.” Tôi nói: “Lâu lắm rồi chưa đến đây ăn cơm, nên nhớ mùi vị ở đây lắm.”

“Trước đây anh thường đến đây à?” Cô ấy hỏi.

Tôi lắc đầu: “Anh ở đây năm năm rồi, bốn năm trước chưa từng ăn ở đây.”

“Tại sao vậy?” Cô ấy không hiểu.

“Bởi vì không có tiền.” Tôi nói: “Ông nội chỉ để lại cho anh mười vạn tệ, để anh ở đây đợi người Đường gia đến tìm anh. Anh không biết bao giờ người Đường gia mới tới, thế nên đâu dám tiêu tiền phung phí.”

Tôi nhấp ngụm trà, nhìn sang cái bạn bên cạnh, có một gia đình ba người đang ăn cơm ở đó.

“Năm trước, trước khi anh xuất đạo, không có tiền ăn cơm, lúc đó suýt chút nữa đói chết rồi. Sau đó thực sự không còn cách nào khác, anh đã tìm người bạn học Lý Phi mượn hai nghìn tệ. Lý Phi nhận được điện thoại của anh liền tới, cô ấy đỡ anh tới đây. Lúc đó anh mới được ăn một bữa.” Tôi nhìn mấy người kia: “Hôm đó, chỗ bọn anh ngồi chính là chiếc bàn kia...”

An Vũ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót.

Tôi mỉm cười với cô ấy: “Không sao, đều trôi qua rồi.”

Cô ấy gật đầu: “Ừm.”

Tôi lại uống trà, lúc này điện thoại tôi vang lên.

Tôi cầm điện thoại lên xem thì là chị Đỗ Lăng gọi đến.

“Alo, chị à, chị quay về rồi hả?” Tôi hỏi.

“Chị quay về rồi.” Đỗ Lăng nói: “Ngô Tranh, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở Thông Châu, đang cùng ăn cơm với An Vũ nè.” Tôi nói: “Sao thế chị?”

“Không có chuyện gì to tát đâu.” Đỗ Lăng cười: “Mẹ chúng ta nhớ em rồi, bắt chị phải hỏi em là lúc nào có thể cùng ăn cơm.”

“Chuyện này hả...” Tôi cũng cười: “Chị, chị nói với mẹ là ngày mai em phải bắt đầu bế quan rồi, đợi em xuất quan rồi thì em đến thăm mẹ.”

“Được, em phải bế quan bao lâu?” Chị ấy hỏi.

“Hơn năm mươi ngày đấy.” Tôi uống trà.

Trương Ninh đón lấy điện thoại: “Ngô Tranh à, con phải tu luyện hả?”

“Vâng mẹ ơi.” Tôi nói: “Con phải bế quan một khoảng thời gian, mẹ đừng vội, đợi con xuất quan rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Được, mẹ không thể làm lỡ việc tu luyện của con được.” Trương Ninh thấy hơi thất vọng: “Nhưng mà hứa rồi đấy nhé, con xuất quan là về nhà ăn cơm đấy.”

Tôi bật cười: “Vâng!”

Lúc này Trương Ninh mới trả điện thoại cho Đỗ Lăng.

“Em trai à, chuyện này không gấp, em nhớ là được rồi.” Đỗ Lăng ngập ngừng, rồi hạ giọng nói: “Đúng rồi, Tề Khải Phong có tìm em không?”

Tôi chợt có linh cảm: “Chú Tề ấy à? Không có ạ, sao thế chị?”

“Hai ngày trước ông ấy gọi điện cho chị, hỏi là chị có biết em và Khả Nhi đang bận gì không.” Chị ấy nói: “Chị nói chị không rõ, thì ông ấy cũng không nói gì khác nữa, rồi tắt điện thoại luôn. Chị nghĩ có thể ông ta lại kiếm em nhờ làm chuyện gì rồi. Em trai à, em cũng phải có tính toán đấy...”

Tôi trầm tư giây lát: “Em biết rồi.”

“Được rồi, vậy chị không làm phiền em với An Vũ nữa.” Đỗ Lăng cười: “Đợi khi nào xuất quan thì dẫn tiểu Quân, An Vũ và Khả Nhi cùng tới nhé.”

Tôi ngại ngùng cười: “Vâng.”

“Như vậy nhé.” Đỗ Lăng tắt điện thoại.

Tôi để điện thoại xuống rồi nhìn An Vũ: “Người mà anh rất ghét lại muốn nhờ vả anh rồi.”

“Chú Tề ấy à?” An Vũ hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Lần trước chúng ta xuất quan, ông ta lại giới thiệu cục trưởng Chu cho anh. Lần này, ông ta lại muốn ép anh làm việc cho đồng nghiệp khác của ông ta.”

“Nhưng ngày mai anh phải bế quan rồi mà.” An Vũ nhíu mày: “Lúc này đi làm việc hả?”

“Không đi!” Tôi tắt điện thoại đi, rồi để sang một bên: “Mấy ngày trước ông ta có gọi điện cho anh và Khả Nhi, lúc đó bọn anh đang bế quan ở núi Ngọc Tuyền, hai đứa đều không mở máy. Ông ta lại gọi điện cho dì Tô, hỏi là anh và Khả Nhi đang bận làm chuyện gì. Dì Tô nói không biết. Ông ấy không còn cách nào khác lại gọi điện cho chị Đỗ Lăng.”

Bình Luận (0)
Comment