Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 605 - Chương 605. Trách Oan Cho Em Rồi

Chương 605. Trách Oan Cho Em Rồi Chương 605. Trách Oan Cho Em Rồi

Lão Triệu bật cười: “Cậu yên tâm, tôi vẫn còn sự tự tin này. Vừa nãy tôi cướp điện thoại của cô ấy rồi, ghi nhớ số điện thoại của cô ấy, cô ấy có thể xóa wechat của tôi thì sao có thể không nhận điện thoại của tôi được? Hơn nữa, trong bụng cô ấy còn có đứa con của tôi, chính là vì suy nghĩ cho đứa bé thì cô ấy sẽ không thực sự xa cách tôi đâu.”

“Anh thực sự yên tâm vậy hả?” Tôi nhíu mày: “Để chị ấy một mình ở đây?”

“Yên tâm.” Anh ấy nói: “Đối với vợ của tôi thì tôi có lòng tin mà.”

Tôi thấy không thuyết phục được anh ấy liền cười bất lực: “Vậy được rồi.”

“Như vậy là đúng rồi!” Anh ấy vừa cười vừa rót trà cho tôi: “Vé máy bay tôi đã đặt xong rồi, năm giờ chiều nay sẽ cất cánh, bảy giờ tối sẽ đến Thượng Kinh. Sau đó tôi lại đi chuyến bay lúc chín giờ để quay về, nhưng vậy trước mười hai giờ đêm tối nay tôi sẽ quay về tới đó.”

“Được rồi.” Tôi nhìn đồng hồ: “Vậy anh mau viết giấy ghi nhớ cho chị ấy đi, sau đó chúng ta cùng đi ra sân bay.”

“Không vội.” Anh ấy uống ngụm trà: “Thiếu gia, tôi muốn hỏi chuyện này với cậu, cậu có thể nói thì nói, không thể nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi, được không?”

“Anh hỏi đi.” Tôi nói.

“Vừa nãy lúc người Phùng gia ở đây, cậu nói là Trương Hiểu Dương vì chuyện dùng tà thuật sẽ giảm thọ mười năm.” Anh ấy lo lắng nhìn tôi: “Chuyện này có phải thật không?”

Tôi hiểu ra liền bật cười, rồi lắc đầu: “Giả đó, đó là nói cho người Phùng gia nghe thôi.”

“Thật hả?” Đôi mắt anh ấy sáng bừng.

“Thật đó.”

Lúc này lão Triệu mới thở phào: “Tạ trời tạ đất! Quá tốt rồi!”

Tôi nhìn anh ấy: “Để lại giấy nhớ đi.”

“Vâng!” Anh ấy vừa cười vừa đứng dậy, quay người đi vào phòng ngủ.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, mỉm cười bình thản.

Dùng tà thuật hại người, cho dù sự cắn trả được phá bỏ thì cũng phải trả một cái giá nhất định. Nhưng chuyện lần này, trên thực tế là quý sứ vì giúp A Bộ độ kiếp nên đã sắp đặt chuyện này, thế nên Trương Hiểu Dương sai, nhưng chị ấy cũng vô tội. Bởi vì quỷ sứ khiến chị ấy có ý nghĩ tìm âm dương sư báo thù, như vậy chị ấy mới đi đến nước hoa anh đào, tìm người giới thiệu dẫn đi, lên núi tìm An Bội Do Kỷ Tử, cuối cùng đã mời A Bố đến.

Chuyện này không thể nói ra, nhưng quỷ sứ rất rõ, tôi cũng rất rõ, thế nên chuyện Trương Hiểu Dương tổn thọ cũng là nói vậy thôi chứ trên thực tế cũng qua loa cho xong chuyện.

Tôi tựa lên ghế sô pha, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.

Chuyện Phùng gia cũng làm xong rồi.

.......

Hơn bảy giờ tối, chuyến bay của chúng tôi đã đáp xuống sân bay thủ đô.

Lần này, tôi không nói cho tiểu Quân cũng không nói cho An Vũ.

Sau khi đi ra khỏi sân bay, lão Triệu hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu về Thông Châu hay là về núi Ngọc Tuyền, hay đi tìm An tiểu thư?”

“Em đi tìm An Vũ.” Tôi nói: “Anh không cần lo cho em đâu, ra khu đợi máy bay đi.”

“Vậy tôi gọi xe cho cậu.” Anh ấy lấy điện thoại ra.

“Để em tự gọi.”

“Vậy không được.” Anh ấy xua tay: “Tôi bắt buộc phải làm chuyện này.”

“Anh biết em muốn đi đâu à?” Tôi bất lực: “Em còn chưa gọi điện cho An Vũ!”

Lão Triệu sững lại rồi bật cười: “Cũng phải ha, vậy cậu gọi điện cho cô ấy trước đi.”

“Anh không cần lo, mau đi vào đi.” Tôi nói.

“Không được, cậu gọi trước đi đã!” Anh ấy kiên quyết.

Tôi cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể lấy điện thoại ra rồi gọi cho An Vũ: “An Vũ, em đang ở đâu đấy?”

“Anh Ngô Tranh, em đang đỗ xe.” An Vũ nói: “Vừa nãy trên đường hơi kẹt xe, em vừa đến sân bay, anh đừng vội, em sắp đến cửa đón rồi!” Tôi sững lại: “Em biết anh quay lại rồi hả?”

An Vũ bật cười: “Đương nhiên em biết, anh đợi em một chút xíu thôi, em đến liền đây.”

Nói xong, cô ấy tắt máy.

Tôi nhìn lão Triệu: “Em ấy đang đỗ xe, chút nữa qua đây.”

Lão Triệu bật cười: “Ha ha ha...được rồi, vậy tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa...tôi vào đợi máy bay nhé!”

Tôi gật đầu: “Thượng lộ bình an.”

“Vâng!” Anh ấy nói: “Đợi lúc tôi quay lại, cũng dẫn Trương Hiểu Dương theo về luôn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm! À đúng rồi, lúc chúng tôi kết hôn, cậu phải làm người chứng hôn của chúng tôi đấy!”

Tôi bật cười: “Được rồi!”

“Vậy là hứa rồi nhé!” Lão Triệu vừa cười vừa nói, rồi quay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, không khỏi bật cười.

Rất nhanh sau đó, An Vũ đến.

Sau khi gặp mặt ôm nhau hỏi han một lúc, tôi hỏi cô ấy: “Em lại cùng chúc chiếu chi tế nhìn anh à?”

“Lần này thực sự em không dùng!” Cô ấy chân thành nói: “Lúc chiều, Phùng Vân đến quán cà phê của em, ông ấy đã kể tất cả mọi chuyện cho em, nói là cảm thấy có lỗi với anh, nhưng không dám nói nhiều với anh, thế nên ông ấy đã đến nói chuyện với em, để em giúp ông ấy gửi lời xin lỗi đến anh.”

“Ông già này, đúng là làm gì cũng cuống cà kê lên.” Tôi cười bất lực: “Là ông ấy nói với em là hôm nay anh quay về à?”

“Vâng.” Cô ấy gật đầu: “Ông ấy nói hôm nay anh sẽ quay về, nhưng cụ thể là lúc nào thì ông ấy không rõ. Em liền tìm chuyến bay từ Cát Sơn đến Thượng kinh thì đoán có lẽ anh sẽ ngồi chuyến này, thế nên em đến đây.”

“Được rồi.” Tôi ôm chặt lấy chiếu eo thon của cô ấy, dịu dàng nhìn cô: “Là anh trách oan cho em rồi.”

Cô ấy đỏ mặt, khẽ ôm lấy tôi: “Anh Ngô Tranh, chúng ta về nhà thôi...”

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, gật đầu, mỉm cười hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment