“Giữa chúng ta đừng nói lời này.” Tôi cầm cốc lên nhấp ngụm trà, tiếp đó hỏi anh ấy: “Hai người nói chuyện thế nào rồi?”
“Cô ấy vẫn không đồng ý.” Lão Triệu không nhịn được mà bật cười: “Nhưng mà, lời nói của cô ấy cũng không còn đanh thép như trước nữa.”
“Đừng nhụt chí, cố lên!” Tôi cổ vũ anh ấy.
“Ha ha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ không nhụt chí đâu.” Anh ấy ghé sát tôi rồi hạ giọng: “Phản ứng này của cô ấy càng chứng tỏ là một cô gái tốt. Cậu nói xem, nếu như tôi vừa tỏ tình thì cô ấy liền đồng ý, cô gái như vậy thì có đáng để chúng ta lấy không? Thế nên cô ấy càng không đồng ý thì tôi càng quyết tâm lấy cô ấy!”
Tôi liếc nhìn anh ấy một cái: “Lời nói này của anh là thật lòng chứ?”
“Xem cậu nói kìa, khẳng định luôn đấy!” Anh ấy nói: “Hôn nhân đại sự, tôi nào dám đùa cợt?”
“Nếu như anh đã sớm thích chị ấy thì sao lại quên sạch banh người ta thế?” Tôi tò mò hỏi: “Hơn nữa còn quên cả những lời nói với người ta ở Thân Thành nữa, như vậy mà cũng kêu thích?”
Lão Triệu hiểu ra liền bật cười: “Thiếu gia, bản lĩnh cậu lớn, người mà cậu gặp được đều là mấy cô gái giống như Quân tiểu thư, An Vũ tiểu thư, cả Khả Nhi nữa. Tôi là người phàm tục, người mà tôi gặp được cũng đều là những nữ nhân trần tục. Đàn ông như vậy thực sự còn đơn thuần hơn đàn bà, người mà được gọi là người đàn ông trưởng thành, nói trắng ra cũng chính là học được cách không để tâm, học được cách quên dần đi, học được cách bảo vệ bản thân mà thôi. Tôi nói như vậy cậu có thể hiểu không?”
Tôi lắc đầu: “Không hiểu.”
Anh ấy cúi đầu nhấp ngụm trà rồi cười ẩn ý với tôi: “Nói Hiểu Dương đi, vào đêm đó ở Thân Thành, lần đầu tiên tôi ngủ với cô ấy là vì kích thích, nhu cầu sinh lý mà thôi! Lần thứ hai ngủ với cô ấy, thực ra là hy vọng tiếp tục với cô ấy, có thể có chút gì đó. Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, người ta do dự, sau đó mới xóa wechat của tôi đi. Trong lòng tôi lúc đó thực sự hụt hẫng lắm! Tôi biết, bản thân hơn người ta mười mấy tuổi, người ta chỉ là chơi qua đường, sao có thể ở cùng đại thúc như tôi chứ? Chúng ta là đàn ông trưởng thành cả rồi, không thể giống mấy thằng choai choai đầu tóc lởm chởm, động một tí là đòi sống chết với tình yêu, chúng ta phải có sĩ diện!”
“Thế nên, anh đã quên chị ấy rồi?” Tôi nhìn anh ấy.
Lão Triệu gật đầu, ngậm ngùi nói: “Đây là bản năng mà bị đám con gái trước đây dạy cho mà thành, đàn ông phải bảo vệ thân mình, phải đơn giản một tí, hồ đồ một tí.”
Anh ấy cười với tôi: “Cậu khác tôi, cô gái bên cạnh cậu đều không phải người thường, người nào cũng có bản lĩnh của mình, đều tự cường tự lập, tự tôn tự ái, họ sẽ không vì những chuyện vặt vãnh mà xù lông lên tranh giành, vì lợi ích mà ghen tuông. Còn những cô gái bên cạnh tôi đều là phàm tục, người phàm tục thì đều tranh giành ghen tuông, đều phải để tâm đến vấn đề lợi ích. Nếu như tôi không có bản lĩnh hay quên thì chẳng phải sớm đã bị những cô gái đó cho phế rồi sao?”
Tôi hiểu ra liền bật cười, gật đầu: “Hiểu rồi.”
Anh ấy rót trà cho tôi: “Thiếu gia, cảm ơn cậu!”
Tôi cầm cốc trà lên và uống lấy một ngụm, rồi lại đặt cốc xuống: “Chút nữa em ra sân bay, anh ở lại đây mấy ngày đi, ở bên cạnh chị ấy.”
“Tôi quay về với cậu.” Anh ấy nói: “Sau đó tôi lại quay lại.”
“Không cần thiết đâu.” Tôi nói: “Sau khi trời tối chị ấy mới có thể tỉnh lại, đến lúc đó anh ở bên cạnh chị ấy.”
“Không sao đâu.” Anh ấy nói: “Không phải cô ấy không đồng ý với tôi sao? Để một mình cô ấy bình tĩnh lại, cảm nhận cảm giác không có tôi, nhưng vậy cũng được. Chút nữa tôi để lại giấy nhắn cho cô ấy, nói là tôi quay về Thượng Kinh rồi, sau đó lại đến tìm cô ấy. Nửa đêm tôi mặt dày cho cô ấy một điều bất ngờ!”, “Anh phải cẩn trọng đó.” Tôi nói: “Đừng để bất ngờ không thành, khiến mọi chuyện tanh bành! Trương Hiểu Dương rất kiêu ngạo, bây giờ thứ chị ấy cần là sự ấm áp, không phải kích thích, nếu như anh gây ra sự kích thích quá độ cho chị ấy, người ta không phải không thể nuôi được con, cũng không nhất thiết cần anh nuôi.”
“Ha ha ha...cậu yên tâm.” Lão Triệu bật cười: “Cô ấy mà còn cao ngạo hơn nữa thì cũng là đàn bà mà thôi, tôi có tính toán rồi.”
“Thực sự anh không cần tiễn em về đâu.” Tôi nói: “Em có thể lạc đường được sao?”
“Không thể nói như vậy, cậu giúp tôi giữ được con trai, cả vợ nữa, ân tình này lớn đến cỡ nào?” Anh ấy chân thành nhìn tôi: “Tôi bắt buộc đích thân đưa cậu quay về Thượng Kinh, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm!”
“Chúng ta là anh em với nhau, có chuyện gì mà thấy có lỗi chứ?” Tôi nhìn anh ấy: “Điều quan trọng nhất bây giờ là anh ở bên Trương Hiểu Dương! Sau ba ngày thì Phùng Viễn sẽ tuyên bố với bên ngoài là đứa con của Trương Hiểu Dương không phải con của anh ấy. Đến lúc đó, Trương Hiểu Dương sẽ thân bại danh liệt, toàn bộ người Cát Sơn sẽ cười nhạo chị ấy. Đến lúc đó anh nhất định phải ở bên cạnh chị ấy, an ủi chị ấy, bảo vệ chị ấy, đây chính là cơ hội của anh, cũng là trách nhiệm của anh, anh hiểu chứ?”
“Hiểu rồi.” Anh ấy nói: “Có điều, chuyện này không làm lỡ gì đâu, nửa đêm tôi vội quay lại mà!”
“Anh không lo sau khi anh quay lại thì chị ấy không gặp anh nữa à?” Tôi hỏi.