Từ giờ đến ba giờ chiều còn hai tiếng rưỡi đồng hồ nữa, tôi ra ngoài ăn lẩu để họ có thể nói chuyện nhiều hơn.
Lúc này, Phùng Vân đẩy cửa bước vào.
Tôi liếc nhìn ông ấy một cái rồi đặt cốc trà xuống.
Phùng Vân đến trước mặt tôi, hổ thẹn cung tay với tôi: “Thiếu gia, tôi...”
“Không bị thương chứ?” Tôi hỏi.
“Không có...” Ông ấy nói nhỏ.
“Chuyện này tôi đã làm xong, ngài có thể yên tâm rồi đấy.” Tôi bình thản nhìn ông ấy: “Bây giờ ngài là quan của minh giới, về sau chuyện của con cháu, ngài đừng can dự nữa.”
“Tôi hiểu rồi.” Ông ấy cúi đầu: “Cảm ơn thiếu gia đã cứu tôi, lần này tôi không đúng, về sau sẽ không thế nữa!”
“Ngài đừng bảo đảm nữa.” Tôi cười bất lực: “Cũng không cần thiết.”
“Vâng, bản thân tôi cũng cảm thấy rất có lỗi.” Ông ấy đỏ mặt, cung tay với tôi: “Đại ơn của thiếu gia, tôi và con cháu của tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Về sau thiếu gia có chuyện gì cần tôi và con cháu tôi thì cậu cứ mở lời, dù lên núi đao xuống biển lửa thì có chết cũng không từ!”
“Được, đa tạ.” Tôi cười: “Nhân quỷ sứ đại nhân chưa truy cứu, ngài mau quay về Thượng Kinh đi.”
“Vâng!” Phùng Vân thở phào nhẹ nhõm: “Tôi sẽ quay về luôn đây, cảm ơn thiếu gia!”
Tôi gật đầu.
Ông ấy lại cung tay với tôi, quay người đi khỏi quán lẩu, thân hình rẹt một cái rồi biến mất.
Tôi cầm cốc lên rồi tiếp tục uống trà.
Sau khi ăn lẩu xong, tôi ra bên ngoài đi dạo, hơn hai giờ chiều, lúc này mới quay về khách sạn.
Lúc này, tâm trạng của Trương Hiểu Dương đã bình tĩnh lại, nhưng thấy thần sắc của chị ta, dường như tiến triển sự việc của lão Triệu không được thuận lợi lắm.
“Đã hơn hai giờ rồi.” Tôi nói với Trương Hiểu Dương: “Chuyện của hai người nói sau đi, tôi phá giải sự cắn trả cho chị đã.”
Trương Hiểu Dương đứng dậy: “Cảm ơn thiếu gia.”
“Đúng, phá giải sự cắn trả đã.” Lão Triệu vừa cười vừa đứng dậy, muốn kéo lấy tay chị ta: “Chuyện của chúng ta...”
Trương Hiểu Dương rút tay lại rồi nghiêng đầu đi không nhìn anh ấy.
Lão Triệu cười ha hả: “Nha đầu này, được rồi được rồi, anh sẽ không nóng vội, cứ từ từ.”
Anh ấy đi đến trước mặt tôi rồi chân thành nói với tôi: “Thiếu gia, phiền cậu rồi!”
“Không cần khách sáo.” Tôi khẽ cười: “Anh đợi ở đây đi.”
“Vâng!” Anh ấy gật đầu.
Tôi nhìn Trương Hiểu Dương: “Chị đi với tôi.”
“Ừm!” Trương Hiểu Dương hít một hơi sâu, rồi đi với tôi vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, tôi đưa tay ra sau đóng cửa lại rồi dặn chị ta: “Nằm lên giường đi.”
Trương Hiểu Dương gật đầu, đi đến rồi nằm lên trên giường, hai tay chồng lên đặt trên bụng, thở dài.
Chị ta rất căng thẳng.
Tôi đi đến bên giường rồi ngồi cạnh chị, quan sát kỹ ấn đường của chị ta.
Ngọn lửa của truy linh hỏa đã biến thành một đám lửa nhỏ.
“Phá sự cắn trả sẽ rất khó chịu, đừng căng thẳng, cố chịu một chút.” Tôi nói với chị ta.
“Ừm.” Chị ta có chút hổ thẹn nhìn tôi: “Thiếu gia, xin lỗi...”
“Xin lỗi?” Tôi nhíu mày: “Xin lỗi gì?”
“Tôi mời A Bộ đến hại Phùng gia, suýt chút nữa hại chết Phùng Viễn, lại còn gây nhiều rắc rối cho cậu.” Chị ta nhìn tôi: “Bây giờ lại còn làm phiền cậu phá giải sự cắn trả cho tôi nữa...”
“Chị sai nhưng đứa trẻ vô tội.” Tôi nói: “Chuyện này đã trôi qua rồi, đừng nghĩ nhiều như thế.”
“Thiếu gia, cậu nói chuyện này tôi sẽ giảm thọ mười năm.” Đôi mắt chị ta long lanh nước mắt: “Tôi muốn hỏi là tôi có thể nhìn thấy con của mình trưởng thành không?”
“Câu đó là nói cho người Phùng gia nghe.” Tôi nói: “Vết thương mà chị gây ra cho Phùng Viễn không thể cứu vãn, thế nên phải khiến cho lòng người được yên ổn đôi chút. Dùng tà thuật hại người nhất định sẽ hại thân, nhưng chỉ cần cuộc đời về sau chị tu tâm dưỡng tính, tuổi thọ của chị nên được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.”
“Cậu đang an ủi tôi à?” Chị ta hỏi.
“Tôi sẽ không dùng chuyện như vậy để an ủi chị.” Tôi nói: “Tôi nói thật.”
Chị ta trầm mặc một lúc rồi hít một hơi sâu, rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, tôi muốn hỏi một câu, nếu như đứa con này không phải của anh Phi, vậy cậu...còn cứu tôi không?”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Có.”
Chị ta ngấn nước mắt cười, gật đầu: “Ừm! Cảm ơn thiếu gia, tôi không còn câu hỏi gì nữa.”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Nhắm mắt lại đi, đừng nghĩ gì nữa.”
“Ừm.” Chị ta bình tĩnh lại rồi nhắm mắt lại.
Tôi tập trung tinh thần rồi bấm chỉ quyết ấn vào ấn đường chị, kim quang từ từ đi vào trong cơ thể chị, rồi niết chặt lấy đám lửa...
Sau hơn mười phút, sự cắn trả đã được phá giải.
Cả người Trương Hiểu Dương ướt sũng mồ hôi, mệt đến mức ngất đi.
Tôi đắp chăn cho chị ta rồi quay người rồi khỏi phòng ngủ, quay lại phòng khách.
Lão Triệu thấy tôi đi ra, vội đứng dậy: “Thiếu gia, sao rồi?”
“Không sao.” Tôi đến ghế sô pha và ngồi xuống: “Để chị ấy ngủ một lúc đi.”
Lúc này lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, vội đến rót trà cho tôi: “Thiếu gia, vất vả cho cậu rồi.”