Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 602.

Chương 602. - Chương 602. -

Anh ấy nắm chặt tay của Trương Hiểu Dương, giọng cũng run run: “Anh cảm thấy rất phiền muộn, trong đầu anh toàn là hình bóng em, càng muốn buông mà buông không được! Anh không muốn để bản thân bị động như vậy, anh đã quay về Thượng Kinh trong đêm, qua hơn mười ngày thì anh mới dần quên được em.”

“Thật hay giả vậy?” Tôi tò mò hỏi: “Lúc nãy anh đâu có nói như vậy...”

“Vừa nãy thực sự không nói như thế này.” Lão Triệu ngại ngùng: “Thực ra cậu đã biết hết từ trước rồi, không phải là tôi không muốn cô ấy, tôi là sợ nha đầu đó không muốn cùng tôi...”

Anh ấy quay lại chân thành nhìn Trương Hiểu Dương: “Nha đầu, thiếu gia đã kể chuyện của em với hắn ta cho anh rồi, vừa nãy anh cũng thấy cả rồi, tính khí như vậy, không đáng để em đối xử với hắn ta như thế đâu! Thiếu gia nói rồi, em dùng tà thuật hại người là không đúng, nhưng may mà người Phùng gia không chết, em còn nhỏ, hơn nữa còn đang mang thai đứa con của chúng ta. Nể tình đứa con mà cậu ấy nhất định sẽ cứu em. Nha đầu, em có đồng ý gả cho anh không?”

Trương Hiểu Dương sững lại, tiếp đó đẩy lão Triệu ra: “Anh...anh bị bệnh à?”

“Anh không bệnh!” Lão Triệu nói: “Anh thật lòng đó!”

“Ngay cả tên anh, tôi còn không biết là gì? Gì mà gả cho anh chứ?”

“Anh là Triệu Phi, năm nay ba mươi hai tuổi, người Thượng Kinh, là một người buôn đồ cổ.” Triệu Phi nói: “Nha đầu, em còn muốn biết gì nữa?”

“Tôi...tôi không muốn biết...” Trong lòng Trương Hiểu Dương rất loạn, vội vàng đứng dậy, quay người định chạy: “Xin lỗi, tôi đi trước...”

Lão Triệu hụt hẫng, đuổi theo, một tay ôm chặt lấy chị ta từ phía sau lưng: “Trương Hiểu Dương!”

“Anh làm gì vậy?” Trương Hiểu Dương khóc lóc vùng vẫy: “Anh buông tôi! Anh muốn làm gì hả?”

“Nha đầu, đừng đi!” Triệu Phi động lòng: “Anh lấy em! Anh lấy em!!!”

“Tôi hoàn toàn không hiểu anh!” Trương Hiểu Dương vừa khóc vừa gào lên.

“Một đời rất dài!” Triệu Phi hét lớn: “Còn mấy chục năm nữa cũng đủ để em hiểu anh!”

“Tôi không cần anh thương hại tôi!”

“Vậy em thương hại anh đi!” Lão Triệu nói lớn: “Anh không muốn em có người đàn ông khác! Anh không muốn con trai của anh gọi người khác tiếng cha! Anh không muốn!”

“Anh không cần tôi...anh chỉ cần đứa con thôi...” Trương Hiểu Dương khóc, gần như cầu xin: “Đứa con là của tôi, nhưng xin anh hãy buông tha cho tôi, hãy để tôi đi đi...”

“Em nói vậy không đúng rồi!” Lão Triệu mắt đỏ hoe: “Ông đây luôn dè dặt trước mặt thiếu gia, sợ là khai cung rồi thì không thu tên được, bản thân mình thì không buông được! Bây giờ đã nói đến mức này rồi mà em còn bắt anh để em rời đi? Có thể như vậy à? Hôm nay anh cũng vứt hết liêm sỉ rồi! Trương Hiểu Dương, anh biết em giàu có! Nhưng lão tử không phải bám váy vợ, anh không mơ tưởng đến gia tài nhà em! Lão tử không cần một cắc của hồi môn của em, anh nuôi em cả đời!”

“Đựu má, anh bị ngu hả?” Trương Hiểu Dương vừa khóc vừa tức giận mắng: “Tôi là một người phụ nữ thân bại danh liệt, bị mang tiếng xấu, tấm thân cũng không còn trong trắng, anh muốn tôi để làm gì hả? Để sau này hối hận à?”

“Em im đi!” Lão Triệu xoay người chị ta lại rồi phẫn nộ nhìn chị ta: “Em còn dám nói bản thân không trong sạch thì anh đánh em đấy!”

“Anh!” Trương Hiểu Dương bị thế thượng phong của lão Triệu đàn áp.

Lão Triệu trợn đôi mắt đỏ hoe của mình lên, nhìn chằm chằm vào chị ta: “Trương Hiểu Dương, em nhớ kỹ cho anh, đôi mắt này của lão tử được người ta nói là hỏa nhãn kim tinh, nhìn đồ cổ thi thoảng bị sai nhưng nhìn người thì không sai phát nào! Em là cô gái tốt, thằng Phùng Viễn là thằng giả ngu, nó không xứng với em! Lão tử đã ngắm trúng em rồi, lão tử yêu em, lão tử muốn cưới em! Cả đời này chỉ cưới mình em!”

Trương Hiểu Dương đau lòng nhìn anh ấy: “Anh bị ngu thật rồi! Anh ngu ngốc!”

Lão Triệu ôm chặt lấy chị ta: “Lão tử ngu rồi! Lão tử nhận!”

Trương Hiểu Dương không vùng vẫy nữa, chị ta khóc nức nở trong lòng anh ấy.

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, hắng giọng, rồi đứng dậy: “Ờm...tôi...tôi lánh đi một lúc, hai người nói chuyện đi...”

Đi ra từ khách sạn, tôi có một lần đến quán lẩu đầu cá bên đó.

Lão Triệu và Trương Hiểu Dương lúc này không còn tâm trạng ăn uống nữa, nhưng tôi thì ngược lại, tôi rất đói, muốn ăn bữa lẩu.

Bà chủ xinh đẹp lại thấy tôi đến, cô ấy mỉm cười rồi đến phía bàn: “Người anh em lại đến rồi hả! Thế nào, đầu quá của quán cô ngon chứ?”, “Ngon lắm ạ, ăn rồi mà lại muốn ăn.” Tôi khẽ cười: “Không cần xem thực đơn đâu, cho cháu như lần trước.”

“Cân rưỡi đầu cá, đúng không?”, “Vâng!”

“Được luôn!” Bà chủ vừa cười vừa rót trà cho tôi, quay người đi ra phía sau bên rau lên.

Tôi nhấp ngụm trà rồi thở dài một hơi, không khỏi bật cười.

Chuyện này, Trương Hiểu Dương có số phải thân bại danh liệt ở Cát Sơn, nhưng có lão Triệu thì có thể dẫn chị ta có thể đến Thượng Kinh bắt đầu một cuộc sống mới. Cái lão Triệu này, miệng nói không được, nhưng ra tay vừa chắc, vừa chuẩn lại còn độc. Trong một lúc đánh phủ đầu liên tiếp khiến cho Trương Hiểu Dương chịu thế.

Bình Luận (0)
Comment