Sau khi tiễn người Phùng gia đi về, tôi quay lại phòng khách rồi bước tới ngồi xuống cạnh Trương Hiểu Dương.
“Biết tại sao tôi lại cứu chị không?” Tôi hỏi chị ta.
Chị ta ngấn nước mắt lắc đầu.
“Bởi vì đứa con trong bụng chị là của bạn tôi.” Tôi nói: “Tôi là vì đứa trẻ thế nên mới cứu chị.”
Chị ta sững lại: “Bạn...bạn của cậu?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Chị ta sững sờ nhìn tôi, cười chua chát: “Sao có thể? Bản thân tôi còn không biết đứa trẻ đó của ai nữa là...sao có thể là của bạn cậu được?”
“Cách đây hai tháng, chị đã tổ chức sinh nhật của mình ở Thân Thành, Phùng Viễn và Chu Lâm cũng đến.” Tôi nhìn chị: “Đêm hôm đó, chị đã một lần nữa tỏ tình với anh ấy, sau đó Phùng Viễn một lần nữa từ chối rất mập mờ với chị, sau đó mặc kệ chị có níu kéo thể nào thì anh ấy cũng kéo chị Chu Lâm về khách sạn ở giữa chừng buổi tiệc. Ngày hôm đó chị đã uống rất nhiều rượu, càng nghĩ càng tức giận, thế nên đã dùng wechat kết bạn với trai lạ để hẹn hò.”
Chị ta kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu...”
“Ngày hôm đó chị đã hẹn tổng cộng bốn người.” Tôi điềm tĩnh nói: “Trong cả quá trình chị đều đau lòng khóc, còn hét lên tên Phùng Viễn, và mắng anh ấy. Ba người đàn ông trước đó đều lợi dụng cơ thể chị xong rồi rời đi, còn người đàn ông cuối cùng cũng làm như vậy với chị, nhưng anh ấy thấy chị cứ khóc hoài, nên sau đó đã nói chuyện với chị, khuyên bảo chị nhưng lại bị chị mắng cho thậm tệ, cuối cùng chị bảo anh ta rót cho chị cốc nước, tiếp đó cầm lấy rồi hất vào mặt anh ấy...”
Trương Hiểu Dương kinh ngạc há hốc miệng: “Cậu...cậu...”
Tôi khẽ cười, rồi tiếp tục nói: “Người anh em đó của tôi không tức giận, anh ấy cười rồi lau nước trên mặt, tiếp đó ngồi xuống cạnh chị, mặt dày nói với chị là không sao, cô em đánh nữa mà có thể bớt giận thì cứ đánh. Cả đời anh đây, không để đàn ông động vào mình, nhưng bị con gái đánh cũng không sao cả. Anh ấy đã dỗ chị một lúc rất lâu, cuối cùng chị đã sà vào lòng anh ấy òa khóc, sau đó hai người lại làm một lần nữa.”
“Tôi...tôi...” Trương Hiểu Dương ngại ngùng đỏ mặt: “Ngày hôm đó tôi uống rượu, anh ấy...tôi...”
Tôi xua tay: “Nghe tôi nói hết đã.”
Chị ta đỏ mặt, xấu hổ lắm, hận không thể tìm được cái khe nào mà chui xuống đất.
“Sau khi chị bình tĩnh lại thì chị bảo anh ấy đi.” Tôi liếc nhìn về phía lão Triệu, rồi hắng giọng: “Sau đó anh ấy đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước, quay lại nói với chị là nha đầu, đau lòng về người đàn ông tồi tệ không đáng đâu, nhất định đừng nghĩ quẩn. Anh đây ở Thân Thành hai ngày, nếu như em muốn tìm người nói chuyện thì gửi wechat cho anh, anh sẽ đến ngay.”
Tôi cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
Trương Hiểu Dương kinh ngạc đứng cả dậy: “Cậu...cậu...”
“Chị đã nói với anh ấy là được.” Tôi nhìn chị ta: “Nhưng sau khi đợi anh ấy đi rồi, lúc chị xóa wechat của anh ấy chị đã do dự rất lâu, cuối cùng cũng xóa anh ấy đi. Bởi vì chị đã tỉnh táo lại rồi, chị không muốn nhớ cái đêm không thể quay đầu lại được. Chị đã đến phòng tắm, điên cuồng tắm, vừa tắm vừa khóc, bởi vì chị thấy cơ thể mình đã nhơ nhớp, có lỗi với bản thân, đúng không?”
Chị ta ngạc nhiên nhìn tôi, lồng ngực không ngừng phập phồng, đôi vai không ngừng run lên khe khẽ.
“Đừng kích động như vậy.” Tôi mỉm cười bình thản: “Những gì tôi nói có chỗ nào không đúng à?”
Trương Hiểu Dương ôm mặt, đôi mắt chảy xuống những giọt nước mắt tủi hờn, chị ta bật khóc.
Lão Triệu cũng không kìm được, anh ấy mở cửa ra rồi rảo bước đến bên Trương Hiểu Dương, nắm chặt tay chị ta: “Em gái à, đừng khóc, anh đến rồi đây!”
Trương Hiểu Dương giống như nhìn thấy quỷ vậy, chị ta hét lên kinh sợ, ngồi phịch xuống thảm.
Lão Triệu thát kinh, vội ôm chị ta lại: “Em làm vậy có đáng không? Đừng để động thai!”
“Anh...anh...” Trương Hiểu Dương ngây ngốc: “Anh từ đâu chui ra vậy? Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi!”
Lão Triệu không nói nhiều, bế phốc chị ta lên rồi cẩn thận đặt xuống sô pha, quỳ một chân xuống, hai tay nắm lấy tay chị ta, không nhịn được mà bật cười: “Nha đầu ngốc, em nói xem, sao lại xóa wechat của anh vậy? Nếu như anh sớm đã biết em mang thai thì anh đã tìm em sớm hơn rồi, em hà cớ gì phải tốn công sức với thằng đểu Phùng Viễn kia? May là gặp phải thiếu gia nhà chúng ta, nếu không chuyện này giải quyết thế nào đây?”
“Tôi...anh...cậu ta...” Trương Hiểu Dương đắn đo nhìn anh ấy rồi lại nhìn tôi, nhất thời không biết nên nói gì.
“Nha đầu, em nghe anh nói đây!” Lão Triệu chân thành nhìn chị ta: “Những lời anh nói với em ở Thân Thành đều là thật, nhưng mẹ nó anh cũng quên cả rồi. Ngày hôm đó, sau khi quay về khách sạn, anh đã gửi wechat cho em, thì phát hiện em đã xóa anh rồi. Lúc đó trong lòng anh tiếc nuối, nhưng lại nghĩ mọi người lớn cả rồi, chỉ là chơi qua đường mà thôi. Đây là quy tắc, anh hiểu! Nhưng nói thật, anh thực sự không quên được em, thế nên đêm ngày thứ hai anh lại đến khách sạn chỗ em, nhưng em đã đi rồi, người ở trong đó là một người khác.”