“Anh...” Trương Hiểu Dương muốn nói nhưng lại ngừng lại, nhưng sau đó chị ta ngẫm nghĩ rồi nhẫn nhịn.
Chị ta cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, một lần nữa cúi người với Phùng Viễn: “Xin lỗi.”
Phùng Viễn lạnh lùng nhìn chị ta: “Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô đi đi!”
Trương Hiểu Dương đau lòng nhìn anh ấy, cười chua chát, nước mắt chảy như mưa.
Chị ta quay người lại, cúi người với Phùng Âm, tiếp đó rồi quay người đi ra phía cửa.
“Đợi đã!” Tôi lên tiếng.
Người Phùng gia không khỏi sững sờ.
Trương Hiểu Dương dừng bước rồi quay người nhìn tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn Phùng Viễn: “Là tôi mời chị ấy đến, chỉ có tôi mới có thể để chị ấy đi, anh dựa vào cái gì?”
“Tôi...” Phùng Viễn thấy ngượng ngùng.
“Thiếu gia, cậu đừng tức giận...” Chu Lâm vội hoà dịu bầu không khí.
“Chị đừng nói nữa.” Tôi chỉ vào chị ta, rồi nhìn Phùng Viễn: “Trương Hiểu Dương xin lỗi anh, bây giờ tính mạng chị ấy đang ngàn cân treo sợi tóc, trước khi trời tối tôi không cứu chị ấy thì thì chị ấy sẽ chết chắc. Tôi để chị ấy đến, một là cứu chị ấy, hai là để chị ấy nói chuyện với mọi người. Bây giờ vẫn còn chưa làm xong việc, cũng chưa nói gì thì anh lại đuổi chị ấy đi, ý của anh là sao?”
“Tôi xin lỗi thiếu gia, tôi sai rồi...” Phùng Viễn cúi đầu: “Vừa nãy tôi kích động rồi, xin lỗi...”
“Đừng luôn nghĩ bản thân ấm ức.” Tôi nhìn Phùng Viễn: “Tại anh tại ả, tại cả đôi bên, chuyện này chẳng nhẽ anh không có trách nhiệm sao? Mấy lần Trương Hiểu Dương tỏ tình với anh, mỗi lần anh đều từ chối không dứt khoát với chị ấy, sau đó lại quan tâm chị ấy, nếu như anh đã không thích chị ấy thì đừng để cho chị ấy nuôi hy vọng như vậy. Nếu như không phải vì anh không dứt khoát trong chuyện tình cảm thì chuyện này đâu có đến mức như ngày hôm nay?” VIPTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
“Tôi...” Phùng Viễn ngượng chín mặt, không biết nên nói gì mới phải.
“Anh nói cho tôi biết, hôm nay có thể nghe tôi không? Có thể giải quyết chuyện này không?” Tôi cười lạnh: “Nếu như có thể thì anh im miệng lại cho tôi! Còn nếu như không được thì các người tự giải quyết đi, tôi đến Cát Sơn là cứu mọi người, bây giờ mọi người đã không sao rồi thì chuyện này coi như tôi đã làm xong. Mọi người muốn báo thù đúng không? Đơn giản! Đợi qua mấy tiếng đồng hồ nữa là trời tối rồi, đến lúc đó Trương Hiểu Dương nhất định sẽ chết! Đợi lúc chị ấy chết đi rồi anh cũng xả được cục tức, cũng không cần lấy chị ấy nữa, như vậy là hài lòng rồi đúng không?”
Phùng Viễn đổ mồ hôi: “Thiếu gia, tôi không có ý đó. Cậu đừng tức giận, tôi không nói bừa nữa, cậu nói làm như thế nào thì làm thế vậy...”, “Có nghe lời tôi không?” Tôi hỏi.
“Có.” Anh ấy vội nói.
“Thiếu gia, cậu nói thì chúng tôi đều nghe cậu nói!” Phùng Cường cũng tỏ thái độ.
“Đúng! Chúng tôi đều nghe cậu nói.” Chu Lâm và Phùng Âm cũng nói.
Tôi nhìn họ rồi bảo Trương Hiểu Dương: “Quay lại ngồi xuống đi.”
Trương Hiểu Dương không nói gì cũng không có động thái gì, cứ thế lặng lẽ rơi nước mắt.
“Trương Hiểu Dương!” Tôi nhíu mày.
Chị ta do dự một lúc rồi quay lại ngồi xuống.
“Chuyện này chị cũng làm rất quá đáng.”Tôi nhìn chị ta: “Chuyện này làm ầm ĩ đến mức này rồi, giữa chị và Phùng Viễn thì nhất định có một người thân bại danh liệt, rời khỏi Cát Sơn.”
Chị ta lau nước mắt, lặng lẽ gật đầu.
Tôi quay người nhìn Phùng Viễn: “Sau ba ngày thì anh công bố tin tức ra bên ngoài nói là đã kiểm tra DNA, đứa con của Trương Hiểu Dương không phải là của anh, những lời nói trước đây coi như bỏ. Sau khoảng thời gian này, anh cầu hôn lại với chị Chu Lâm, tuyên bố thông tin kết hôn của hai người cho mọi người biết.”
“Như vậy không phải tôi thành trò cười à?” Phùng Viễn không kìm được mà nói.
“Anh cảm thấy xấu hổ thì đây chính là một trò cười.” Tôi nhìn anh ấy: “Anh cảm thấy thẳng thắn thì đây chính là một truyền kỳ.”
“Chuyện này...” Phùng Viễn cảm thấy khó xử, anh ấy nhìn sang Chu lâm.
Chu Lâm do dự một lúc: “Nếu như anh không muốn thì em cũng không miễn cưỡng...”
“Anh...” Phùng Viễn cảm thấy rất khó xử.
“Anh!” Phùng Âm nhíu mày: “Chị dâu em đã vì anh mà chịu bao nhiêu ấm ức, anh còn do dự điều gì vậy?”
Phùng Viễn hít một hơi thật sâu, rồi nhìn sang tôi: “Thiếu gia, tôi nghe cậu!”
Tôi gật đầu: “Được, vậy những chuyện khác không cần nói nữa, mọi người quay về đi. Chiều nay tôi quay về Thượng Kinh.”
“Quay về Thượng Kinh.” Phùng Cường sững lại: “Thiếu gia, cậu...”
“Đây là quy tắc của Ngô gia chúng cháu.” Tôi nói: “Làm xong việc là không thể ăn cơm rượu nhà chủ. Cô chú không cần tiễn cháu đâu, tự cháu mua vé máy bay quay về, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”
“Nhưng mà...”
“Quyết định như vậy rồi!”
Phùng Cường thấy ngữ khí của tôi rất kiên định liền do dự giây lát: “Vậy được rồi.”
Chú ấy đứng dậy: “Vậy chúng tôi đi trước, thiếu gia, qua thời gian này thì chúng tôi đến Thượng kinh, cảm ơn đàng hoàng với thiếu gia!”
Tôi đứng dậy, mỉm cười bình thản: “Vâng!”
Họ nhìn Trương Hiểu Dương một cái rồi quay người rời đi.