Tôi dẫn Trương Hiểu Dương vào phòng khách, rồi nhìn người Phùng gia: “Là tôi mời chị ấy đến, mọi người đừng kích động, cứ ngồi xuống trước đã.”
“Trương Hiểu Dương!” Phùng Viễn phát khùng, muống xông lên đánh chị ta.
“Phùng Viễn!” Chu Lâm vội ngăn anh ấy lại: “Anh đừng như vậy!”
“Cô đến đây làm gì? Cô hại tôi chưa đủ thảm à!” Phùng Viễn tức giận chửi Trương Hiểu Dương: “Cô cút đi! Cút đi cho tôi!”
“Phùng Viễn!” Chu Lâm nóng vội: “Anh đừng nói bừa!”
“Cô cút! Cô cút đi!” Phùng Viễn phẫn nộ nhìn Trương Hiểu Dương, đôi mắt dường như rực cháy phừng phừng.
Trương Hiểu Dương không nói gì, ánh mắt nhìn Phùng Viễn đầy phức tạp, đôi mắt long lanh nước mắt.
“Là tôi mời chị ấy đến.” Tôi lẳng lặng nhìn Phùng Viễn: “Anh hét lên với ai?”
“Thiếu gia, cô ta suýt nữa hại chết tôi, chút nữa thì hại chết cả nhà tôi!” Phùng Viễn kích động nói.
“Anh! Anh hồ đồ rồi?” Phùng Âm trợn mắt với anh ấy: “Sao lại nói như thế với thiếu gia?”
“Phùng Viễn!” Phùng Cường nóng lên: “Mau ngồi xuống ngay!”
“Cha, cô ta...”
“Ngồi xuống!” Phùng Cường nổi giận quát.
Phùng Viễn nhìn cha mình một cái rồi hậm hực quay lại chỗ sô pha và ngồi xuống.
“Thiếu gia, cậu đừng thức giận, Phùng Viễn anh ấy thực sự không phải quát lên với cậu đâu.” Chu Lâm vội giải thích cho tôi.
“Đúng vậy, thiếu gia, anh tôi tính khí như vậy đó, thực sự anh ấy không phải hét lên với cậu đâu!” Phùng Âm cũng nói.
“Không sao.” Tôi liếc nhìn Phùng Viễn một cái rồi lại nói với Trương Hiểu Dương: “Ngồi xuống đi.”
Trương Hiểu Dương hít một hơi sâu rồi đi đến một góc rồi cao ngạo ngồi xuống.
Phùng Âm và Chu Lâm nhìn nhau, lúc này mới thở phào một cái rồi ngồi xuống.
Hai vợ chồng Phùng Cường ra sức xin lỗi tôi: “Thiếu gia, cậu đừng để trong lòng, thực sự Phùng Viễn không nói chuyện kiểu đó với cậu đâu, nó...”
“Không sao.” Tôi nói: “Cô chú ngồi xuống đi.”
“Vâng vâng vâng, cậu cũng ngồi đi!” Họ vội nói.
Tôi liếc nhìn Phùng Viễn rồi lại ngồi xuống.
Lão Triệu lén mở cửa để ra một khe hở, đưa mắt nhìn về phía Trương Hiểu Dương, vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đó, đôi mắt anh ấy sáng bừng lên.
Phùng Viễn lúc này đã hồi phục lại lí trí, anh ấy thở dài một hơi, bình tĩnh lại rồi đứng dậy xin lỗi tôi: “Thiếu gia, vừa nãy là do tôi kích động, xin lỗi cậu.”
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh.” Tôi nói: “Ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Anh ấy lườm Trương Hiểu Dương một cái rồi ngồi xuống.
Trong phòng khách bỗng trở nên im lặng.
Tôi nhấp một ngụm trà rồi nhìn Trương Hiểu Dương: “Trương Hiểu Dương, chuyện này là chị sai rồi, xin lỗi chú Phùng , cô Châu, Phùng Viễn, Chu Lâm và Phùng Âm đi.”
Trương Hiểu Dương do dự một lúc rồi đứng dậy: “Chú Phùng, cô Châu, cháu sai rồi!”
“Chị ta cúi người trước hai vợ chồng Phùng Cường, tiếp đó lấy một văn kiện ở trong túi ra rồi bước tới đặt lên bàn trà: “Đây là bản ghi nhớ mà Phùng Viễn đã ký ở nhà cháu vào chiều ngày hôm qua. Bọn cháu cũng không cần cổ phần của tập đoàn hải vụ Cát Sơn nữa.”
“Hừ!” Châu Địch cười lạnh: “Cô cũng dám cần à!”
Phùng Cường cầm lấy biên bản ghi nhớ lên xem, sau đó đưa cho Phùng Âm: “Thu lại đi!”
“Vâng!” Phùng Âm đón lấy rồi quay người cất vào trong túi.
Trương Hiểu Dương thở dài một hơi rồi quay người sang xin lỗi hai vợ chồng Phùng Viễn: “Phùng Viễn, Chu Lâm, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
“Một câu xin lỗi là xong à?” Phùng Viễn cười lạnh: “Cô khiến tôi thân bại danh liệt, một câu xin lỗi là xong à?”
“Phùng Viễn...” Chu Lâm nhỏ nhẹ khuyên anh ấy: “Anh đừng như vậy...”
“Anh nói không đúng à?” Phùng Viễn lại bắt đầu kích động, anh ấy nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Dương: “ Cô dùng tà thuật khống chế tôi, bắt tôi ly hôn với Chu lâm, sau đó tuyên bố trước bao nhiêu phóng viên là cô mang thai đứa con của tôi! Tiếp đó cả nhà cô nhân lúc thần trí tôi không được minh mẫn liền ép tôi ký biên bản ghi nhớ đó, suýt chút nữa cướp đi khối tài sản mười mấy tỷ của Phùng gia chúng tôi! Cô làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy, một câu xin lỗi là xong sao?”
“Tôi không nghĩ một câu xin lỗi là xong.” Trương Hiểu Dương ngấn nước mắt, đau lòng nhìn Phùng Viễn: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi làm thế nào cũng không thể bù đắp cho mọi người, anh muốn đánh muốn giết thì tôi đều chịu tất, như vậy là được chứ gì?”
“Đừng giở cái trò này nữa!” Phùng Viễn kích động đứng dậy: “Cô biết tôi sẽ không giết cô, cũng không đánh cô thật! Cô chính là thích diễn kịch, kỹ thuật diễn tốt đến mức lừa cả bản thân rồi!”
“Tôi...tôi diễn cái gì chứ?” Trương Hiểu Dương hỏi.
“Cô hết năm lần bảy lượt tỏ tình với tôi, thậm chí còn quyến rũ tôi, cô nói cô thích tôi, cô yêu tôi, cô yêu tôi như vậy à?” Phùng Viễn cười lạnh, chỉ thẳng vào Trương Hiểu Dương: “Tôi nói cho cô biết, nói cho cô lần cuối cùng, cô nghe rõ cho tôi đây! Người tôi yêu là Chu Lâm! Cả đời này chỉ cần cô ấy! Tôi có thể không truy cứu chuyện cô hại tôi, nhưng xin cô về sau cút ra khỏi cuộc sống của chúng tôi, đừng có làm phiền chúng tôi nữa!”
“Tôi làm phiền các người?” Trương hiểu Dương run giọng nói: “Phùng Viễn, câu nói này của anh có trái với lòng mình không? Đúng! Là tôi thích anh, theo đuổi anh, nhưng anh thì sao? Mỗi lần anh đối mặt với lời tỏ tình của tôi thì anh đều mập mờ, anh hoặc là đồng ý tôi, hoặc là từ chối tôi, nhưng anh đã làm như thế nào?”, “Lúc nào tôi mập mờ với cô?” Phùng Viễn tức giận hỏi.