“Nhà...nhà đó có đồng ý tôi không?” Lão Triệu đỏ mặt: “Tôi là con buôn đồ cổ, lại còn hơn hơn cô ta nhiều tuổi như vậy, làm chú cô ta thì còn được.”
“Nếu như Trương Hiểu Dương không xảy ra chuyện như thế này thì nhà ngươi ta đương nhiên không đồng ý anh rồi.” Tôi nói: “Nhưng bây giờ chuyện đã thành ra thế này rồi thì họ còn để tâm anh có bao nhiêu tiền à? Anh mà có tiền thì cũng không bằng Trương Hiểu Dương có tiền, chị ta sẽ để ý đến chuyện này của anh hả?”
Anh ấy xoa xoa gáy: “Vậy được rồi...để tôi suy nghĩ...”
Tôi gật đầu: “Không vội, anh còn ba tiếng đồng hồ, cứ suy nghĩ cho kỹ.”
“Được!” Anh ấy thở dài một hơi: “Để tôi nghĩ.”
Lúc này bên ngoài có tiếng chuông.
Lão Triệu nghe thấy liền đứng dậy đi đến cửa, vừa mở cửa ra nhìn thì ra là người phục vụ mang đồ ăn sáng lên.
“Bày ở phòng ăn đi.” Anh ấy dặn phục vụ.
“Vâng.” Phục vụ mỉm cười với chúng tôi rồi đẩy xe chở đồ ăn vào phòng ăn.
Lão Triệu đóng cửa lại rồi quay lại ngồi xuống cạnh tôi, nhìn sang tôi: “Thiếu gia, tôi có thể gặp mặt cô ta rồi quyết định không? Tôi nói thật đấy, hai tháng rồi, ngay cả dáng vẻ của cô ta tôi cũng sắp không nhớ rõ rồi.”
“Hai người ngủ rồi sao có thể không nhớ rõ chứ?” Tôi không hiểu.
Lão Triệu hiểu ra liền bật cười: “Chuyện này ấy à...đợi khi nào cậu đến độ tuổi của tôi, trải qua nhiều rồi thì cậu hiểu thôi...”
Tôi đỏ mặt rồi hắng giọng: “Buổi trưa người Phùng gia sẽ đến, em cũng bảo Trương Hiểu Dương đến luôn, đến lúc đó anh trốn trong phòng đi, nhìn chị ta từ khe cửa nhé.”
Lão Triệu ngẫm nghĩ: “Vậy cũng được, nghĩ xong thì tôi nói với cậu.”
Tôi liếc nhìn anh ấy, cười bất lực rồi đứng dậy: “Ăn cơm thôi.”
Ăn sáng xong, chúng tôi lại nói chuyện phiếm một lúc, tiếp đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lúc trưa, người Phùng gia đến.
Theo lời dặn dò của tôi, lão Triệu không ra khỏi phòng mà lắng nghe ở trong phòng ngủ.
Sau khi gặp mặt và nói chuyện hỏi han đôi lời, tôi và người của Phùng gia cùng ngồi xuống.
Hai vợ chồng Phùng Cường, Phùng Âm và Chu Lâm đã hồi phục trở lại, còn Phùng viễn vẫn có chút tiều tụy, nhưng thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Ngô Tranh thiếu gia Phùng Viễn không sao rồi, thực sự cảm ơn cậu.” Phùng Cường cảm kích nói với tôi: “Cậy là ân nhân của Phùng gia chúng tôi!”
“Chú Phùng khách sáo rồi.” Tôi nhìn Phùng Viễn: “Anh thấy thế nào?”
“Giống như một giấc mơ vậy.” Phùng Viễn hổ thẹn nói.
“Lúc đó thần trí của anh không được minh mẫn, không làm chủ được bản thân, thế nên không trách anh được.” Tôi nhìn Chu Lâm ở bên cạnh anh ấy: “Chu Lâm tiểu thư thực sự vô cùng tốt, có thể cưới được chị ấy là phúc khí của anh, về sau anh phải trân trọng chị ấy đấy.”
“Ừm!” Phùng Viễn nắm chặt lấy tay của Chu Lâm: “Tôi nhất định!”
“Thiếu gia, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.” Chu Lâm cảm kích nói.
Tôi khẽ cười rồi gật đầu.
Phùng Âm nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện Trương Hiểu Dương thì làm thế nào đây? Ngày hôm qua anh trai tôi đã nói trước bao nhiêu truyền thông là Trương Hiểu Dương mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy phải cưới Trương Hiểu Dương, làm ầm ĩ lên như vậy rồi, bây giờ nên giải quyết thế nào đây?”
“Đúng vậy, thiếu gia.” Phùng Cường cũng hỏi: “Chuyện này nên giải quyết thế nào?”
“Chuyện này không khó.” Tôi nói: “Mấy ngày nữa tuyên bố lại là được.”
“Tuyên bố lại?” Phùng Cường không hiểu: “Tuyên bố thế nào?”
Tôi nhìn đồng hồ: “Không vội, đợi một phút nữa.”
“Đợi một phút?” Phùng Cường cảm thấy khó hiểu: “Đợi gì thế cậu?”
“Đợi một người.” Tôi nói.
“Đợi ai vậy?” Họ nhất tề lên tiếng.
Tôi nhìn họ rồi mỉm cười bình thản: “Chút nữa mọi người sẽ biết.”
Họ nhìn nhau, không hiểu ý của tôi.
Tôi bưng trà lên, điềm tĩnh nhấp một ngụm rồi lại nhìn đồng hồ.
Sau khoảng một phút, tiếng chuông cửa reo lên.
Phùng Âm nghe thấy tiếng chuông cửa liền đứng dậy đi ra mở.
Giây phút mở cửa ra thì chị ấy vô thức sững lại: “Là cô?”
Trương Hiểu Dương với khuôn mặt hổ thẹn đứng ở bên ngoài, cúi thấp đầu xuống.
Tôi đứng dậy: “Để chị ấy vào đi.”
Người Phùng gia cùng đứng cả dậy, nhìn tôi đầy khó hiểu: “Thiếu gia, chuyện này...”
Tôi nhìn họ rồi quay người đi đến cửa, nhìn người con gái ở bên ngoài cửa một lượt.
“Trương Hiểu Dương, ngẩng đầu lên nào.” Tôi nói với chị ta.
Chị ta ngẩng đầu lên, đôi mắt bướng bỉnh nhìn tôi.
Người con gái này rất đẹp, luận về nhan sắc thì không thua kém gì Chu Lâm, nhưng cơ thể chị ta cao hơn, trông gầy đầy gợi cảm.
Tôi quan sát kỹ ấn đường của chị ta thì thấy sự cắn trả của truy linh hỏa đã biến thành ngọn lửa rồi.
“A Bộ bảo chị đến?” Tôi hỏi chị ta.
“Ừ, cô ấy bảo tôi đến tìm người tên là Ngô Tranh.” Trương Hiểu Dương nhìn tôi: “Là cậu?”
Phùng Âm cười lạnh: “Cô thực sự đến sao? Gan không nhỏ đâu! Không sợ chúng tôi giết cô à?”
Trương Hiểu Dương đỏ mặt: “Tôi không biết mọi người cũng ở đây.”
“Cô còn liêm sỉ không hả! Hả? Cô hại anh tôi thảm như vậy? cô còn...”
“Phùng Âm.” Tôi liếc nhìn chị ấy: “Bớt nói vài câu đi.”
Phùng Âm cố kìm cơn giận dữ, lúc này mới không nói gì nữa.
Tôi nhìn Trương Hiểu Dương: “Vào đi rồi nói.”