Lão Triệu nghe được câu này lại trở nên do dự: “Thiếu gia, nếu như cậu không cứu cô ta thì cô ta thực sự sẽ chết sao?”
“Đúng vậy.” Tôi uống ngụm trà: “Nếu như trước ba giờ chiều nay không cứu chị ta thì sau khi trời tối, chị ta nhất định sẽ chết.”
Lão Triệu không nói gì, cúi đầu, trong lòng thấy ngột ngạt khó chịu uống ngụm trà.
“Nói thật với anh chứ, nếu như đứa con trong bụng cô ta không phải là con của anh thì em cũng không thèm cứu chị ta.” Tôi nói: “Em đến làm việc cho Phùng gia, anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.” Lão Triệu gật đầu: “Cậu xem trong bụng của cô ta là cháu trai của cậu thì mới cứu cô ta.”
“Thế nên em mới gọi anh tới.” Tôi nhìn anh ấy: “Trương Hiểu Dương sai nhưng đứa trẻ đó vô tội, hơn nữa gia thế nhà cô ta cũng tốt, nếu như anh đồng ý thì cưới chị ta đi.”
“Thiếu gia, không phải tôi không nể mặt cậu...” Anh ấy cười khổ: “Chuyện này đột ngột quá, tôi chưa chuẩn bị gì cả...”
“Không sao, anh có thời gian một buổi sáng để chuẩn bị.” Tôi nói: “Có điều có chuyện này em nhất định phải nói với anh, để sau này anh đỡ hối hận.”
“Chuyện gì thế?” Anh ấy hỏi.
Tôi đặt cốc trà xuống rồi hắng giọng: “Chuyện này...đêm hôm đó ở Thân Thành, tính cả anh thì chị ta cùng hẹn bốn người đàn ông, chuyện này anh có để tâm không?”
Lão Triệu há hốc mồm: “Bốn...bốn người? Đ- má nó! Tôi là thứ mấy vậy?”
“Anh là người thứ tư.” Tôi nói.
“Cũng có nghĩa là thứ tôi ăn là thứ thừa cuối cùng à?” Anh ấy kích động nói.
“Coi như là chị ta cắm sừng anh đi?” Tôi nhìn anh ấy: “Sau khi ngủ với anh thì cho đến tận bây giờ chị ta chưa làm với người nào khác...”
Lão Triệu kinh ngạc nhìn tôi, há hốc miệng, không nói nên lời.
“Anh đừng kích động như vậy.” Tôi nói với anh ấy: “Chuyện này không phải em nói rõ cho anh để anh chuẩn bị sao? Không sao cả, anh có thời gian cả một buổi sáng để đưa ra quyết định, nếu như anh chấp nhận thì không cưới chị ta là được rồi.”
Lão Triệu giống như bị sét đánh, cứ đứng như trời trồng vậy đó.
Anh ấy vuốt mặt thật mạnh, bình tĩnh lại rồi hắng giọng: “Ờm...thiếu gia, thực sự không phải không nể mặt cậu, tôi có gì nói nấy, chuyện kết hôn này không giống như chơi gái, nếu chỉ là chơi thôi thì tôi thực sự không bận tâm cô nương người ta một đêm ngủ với mấy thằng đàn ông...nhưng nếu như kết hôn thì chuyện này tôi không thể không suy xét kỹ. Tôi không phải bận tâm mình là thằng ăn thừa cuối cùng. Mà là năm nay tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, cô nương đó mới đầu hai mươi, tôi còn hớn hơn cô ta hơn mười tuổi. Cậu nói xem, vốn dĩ nhỏ hơn tôi, tính cách cởi mở như vậy, tôi mà lấy cô ta về có thể chung sống được không? Hơn nữa, người ta là phú tam đại, còn tôi thì sao chỉ là một con buôn đồ cổ, như vậy đâu có xứng đôi!”
“Chuyện này phải cân nhắc kỹ.” Tôi nói: “Thế nên anh phải suy nghĩ cho chín.”
Anh ấy ngẫm nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, có phải bắt buộc tôi lấy cô ta mới có thể cứu đứa bé không? Không thể đẻ đứa con ra rồi cô ta gả cho người khác à? Điều kiện giống như cô ta, gia thế như vậy, cho dù muốn làm cha thì mấy thằng ngu muốn cưới cô ta có lẽ cũng đầy rẫy ra ấy chứ? Tại sao cứ phải là tôi cưới cô ta?”
Tôi liếc nhìn anh ấy một cái: “Không sao, nếu như anh thấy không thích hợp, vậy sáng nay anh cứ nghỉ ngơi đi, chiều thì quay về Thượng Kinh. Chuyện này em không quản nữa.”
“Không phải đâu thiếu gia, tôi không có ý đó.” Anh ấy vội nói: “Ý của tôi là cô ấy không thể gả cho người khác à?”
“Anh hy vọng con trai anh gọi người khác là cha à?” Tôi hỏi anh ấy.
“Đương nhiên không muốn rồi!”Anh ấy nói: “Nhưng tôi không chấp nhận nổi mẹ của nó!”
“Anh đừng nghĩ Trương Hiểu Dương làm ra những chuyện bừa bãi ở Thân Thành, chị ta là con gái mà ai cũng thể coi làm chồng mình.” Tôi nhìn anh ấy: “Cô nương này rất kiêu ngạo, tầm nhìn xa lắm, nếu không phải đêm hôm đó muốn báo thù Phùng Viễn thì đến lượt anh chạm vào người chị ta chắc? Em bảo anh đến là hy vọng có thể lo tròn cho anh, nếu như anh không đồng ý thì không sao cả, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Vì đứa con, em sẽ giúp chị ta phá giải sự cắn trả, còn về anh thì anh cứ coi như không biết chuyện này.”
Lão Triệu thấy hổ thẹn: “Thiếu gia, cậu đừng nói như vậy, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi...”
“Em là muốn tốt cho anh, nhưng hôn nhân là đại sự.” Tôi nói: “Anh không đồng ý thì đó là quyền của anh. Chuyện này quyết định như vậy đi, anh nghỉ ngơi một lúc rồi quay về Thượng Kinh đi.”
Anh ấy trầm mặc một lúc lâu rồi hít một hơi sâu, hỏi tôi: “Thiếu gia, nếu như tôi lấy cô ta thì về sau cô ta có...sống phóng khoáng vậy không?”
“Nếu như chị ta là Phan Kim Liên thì em gọi anh đến Cát Sơn à?” Tôi bất lực: “Bây giờ Trương Hiểu Dương không tốt, nhưng kết hôn xong thì chị ta sẽ là một người mẹ tốt, một người vợ hiền. Anh thực sự nghĩ em sẽ hại anh à?”