Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 596 - Chương 596. Chuyện Tốt Của Lão Triệu

Chương 596. Chuyện Tốt Của Lão Triệu Chương 596. Chuyện Tốt Của Lão Triệu

Ánh mắt của cô ấy dịu lại, khẽ thở dài rồi lặng lẽ gật đầu.

“Thế nên tôi không giết cô.” Tôi gập ngừng: “Không những không giết cô mà tôi cũng không giết Trương Hiểu Dương, ngược lại tôi còn cứu chị ta.”

Cô ấy ngẩng đầu nhíu mày: “Cứu chị ta?”, “Đúng.” Tôi mỉm cười bất lực: “Tôi phải giữ được đứa con trong bụng chị ta.”

“Giữ đứa con của chị ta?” Cô ấy không hiểu: “Tại sao vậy?”

“Cậu đừng hỏi chuyện này.” Tôi đứng dậy: “Cậu nói với chị ta là tôi ở phòng tổng thống của Hoa Phủ Cát Sơn, nếu như chị ta muốn sống thì buổi trưa đến khách sạn tìm tôi.”

Cô ấy không nói gì, vẫn nhìn tôi đầy khó hiểu, ánh mắt đó nói lên rằng tôi là một câu đố.

Tôi liếc nhìn cô ấy một cái rồi quay người đi xuống lầu.

Sau khi rời khỏi căn biệt thự, tôi thở dài một hơi, thân người rẹt một cái đến sân tennis, mở cửa bước lên xe, xoay hướng rời khỏi căn biệt thực của Trương gia.

Sau khi quay lại khách sạn, đầu tiên tôi đi tắm rồi thay quần áo, sau đó đi vào trong phòng ngủ và ngồi khoanh chân trên giường, tiếp đó giải khinh thân phù, hít một hơi thật sâu, ngay lập tức nhập định.

Ngồi thiền được khoảng nửa tiếng thì tôi xuất định, mở mắt ra.

Dường như đúng lúc đó thì điện thoại ở đầu giường vang lên.

Tôi định thần rồi cầm điện thoại lên: “Alo?”

“Ngô tiên sinh, tôi là quản lý bộ phòng khách của Hoa Phủ Cát Sơn.” Đầu dây bên kia là một người phụ nữ: “Ở đại sảnh có một vị tiên sinh họ Triệu đến tìm ngài, xin hỏi anh ấy có thể lên đó được không?”

“Được.” Tôi nói: “Để anh ấy lên đi.”

“Dạ vâng, Ngô tiên sinh!”

Tôi tắt máy rồi bước xuống giường, thay quần áo rồi đến phòng khách pha ấm trà.

Trà vừa pha xong thì chuông cửa reo lên.

Tôi đặt ấm trà lên ghế trà, rồi bước đến mở cửa.

Lão Triệu phong trần bụi bặm, thấy tôi ra mở cửa liền mỉm cười với tôi: “Thiếu gia!”

“Vào đi!” Tôi nói.

“Được!” Anh ấy bước vào rồi đóng cửa lại, đi theo tôi đến phòng khách rồi ngồi xuống, anh ấy nóng ruột hỏi tôi: “Thiếu gia, rốt chuyện là chuyện tốt gì thế?”

“Anh ăn cơm chưa?” Tôi hỏi.

“Chưa!” Anh ấy nói: “Chúng ta nói chuyện điện thoại xong thì tôi đến sân bay luôn, mua được vé chuyến bay sớm nhất đến Cát Sơn.”

“Được, chút nữa bữa sáng được mang lên đây.” Tôi nói: “Em cũng chưa ăn gì, chút nữa chúng ta cùng ăn.”

“Chuyện ăn cơm không gấp, cậu mau nói đi, rốt cuộc là chuyện tốt gì đây?” Anh ấy sốt sắng.

Tôi liếc nhìn anh ấy rồi khẽ cười, đưa tay ra chuẩn bị rót trà.

“Để tôi, để tôi!” Anh ấy bưng ấm trà lên rồi rót vào cốc cho tôi và cốc của mình, tiếp đó đặt ấm trà xuống rồi lại nhìn sang tôi: “Thiếu gia, cậu đừng làm thế với tôi, mau nói đi nào!”

Tôi không vội vàng gì cả cứ điềm nhiên nhấp ngụm trà, trầm tư giây lát rồi hỏi anh ấy: “Anh có muốn kết hôn không?”

“Kết hôn?” Anh ấy sững lại: “Kết hôn gì chứ?”

“Người con gái Đông Bắc đã ngủ cùng anh ở Thân Thành là phú tam đại của Cát Sơn.” Tôi nói: “Bây giờ chị ta mang thai rồi...”

“Mang...mang thai rồi?” Lão Triệu sững sờ: “Đ- má, không phải của tôi chứ?”

“Anh nói xem?” Tôi nhìn anh ấy: “Không phải của anh thì em gọi anh đến làm gì?”

“Thực sự là của tôi hả? Thiếu gia à, cậu đừng đùa tôi!”

“Em đùa anh làm gì? Đứa trẻ đó chính là của anh!”

Lão Triệu sững sờ nhìn tôi, vô thức nuốt nước bọt: “Thiếu gia, ý của cậu là để tôi cưới cô gái ấy à?”

“Anh có chịu cưới không?” Tôi hỏi.

Anh ấy vuốt vuốt gáy: “Chuyện này...đột ngột quá...tôi còn không biết cô ấy tên là gì...hơn nữa, đêm hôm đó cô ấy vì thất tình nên mới làm chuyện đó với tôi. Với tình hình như vậy, cô ấy mang thai, sau đó tôi liền cưới cô ấy, thì con tim của cô ấy không thuộc về tôi đâu! Hơn nữa cậu mới nói gì cơ, cô ấy là phú tam đại của Cát Sơn, cô ấy có thể để mắt đến tôi hả?”

“Đầu tiên anh đừng kích động, nghe em nói hết đã.” Tôi uống ngụm trà rồi đặt cốc xuống: “Lần này em đến Cát Sơn là để làm việc cho Phùng gia ở Cát Sơn, mẹ của đứa con của anh thích thiếu gia của Phùng gia người ta, theo đuổi không được nên đau lòng, thế nên đêm hôm đó mới lợi dụng anh ở Thân Thành, sau khi chị ta mang thai thì không biết đứa trẻ đó là của ai, và cũng không muốn biết, thế là chị ta đổ hết lên đầu của thiếu gia Phùng gia...”

Tôi kể hết tất cả những chuyện mà Trương Hiểu Dương đã làm cho anh ấy nghe.

Sau khi lão Triệu nghe xong, anh ấy không nhịn nổi mà chửi: “Đ- má, cái bà này cũng ác vãi ra ấy? Chiêu độc ác như vậy mà cũng nghĩ ra, còn ai dám cần cô ta chứ?”

“Anh không dám cần chị ta à?” Tôi hỏi.

“Tôi đ* thèm!” Anh ấy xua xua tay: “Cậu tha cho tôi đi, tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa! Cô ta bị cha mẹ chiều hư rồi, nếu như tôi lấy cô ta về khéo không chừng chết lúc nào không hay! Tôi thà không cần con, cũng không cần cái loại rác rưởi này!”

“Được.” Tôi gật đầu: “Có được câu nói này của anh là được rồi, vậy em sẽ không cứu chị ta nữa.”

Bình Luận (0)
Comment