“Đúng vậy.” Anh ta nói: “Do Kỷ Tử vì muốn sinh ra A Bộ mà tiêu hao hết nguyên khí, thế nên sức mạnh tu luyện đã sớm bị hủy rồi, nhưng vì giữ thể diện cho gia tộc mà cô ấy luôn nói ra bên ngoài là bản thân tu luyện ẩn dật, thế nên không có ai biết được chuyện sức mạnh tu luyện của cô ấy đã bị hủy sạch rồi. Trương Hiểu Dương vì muốn báo thù Phùng Viễn mà đi tận đến nước hoa anh đào, nhờ người giới thiệu lên thăm Do Kỷ Tử ở trên núi, mời cô ấy lộ diện giúp mình có được Phùng Viễn. Do Kỷ Tử đã không đồng ý và từ chối. Nhưng Do Kỷ Tử từ lúc sinh ra A Bố đã không làm việc nữa, ta đã nhiều lần đến gửi tiền cho cô ấy nhưng cô ấy đều chối cả. Vì thế làm cuộc sống của hai mẹ con họ rất túng thiếu. A Bộ vì là con gái của ta nên bắt đầu từ mười một tuổi đã thể hiện ra được thiên tài âm dương thuật khác người bình thường. Do Kỷ Tử đã đưa tất cả tinh lực dùng lên người A Bộ, vì thế mà A Bộ rất nhanh chóng đã trở thành một âm dương sư vô cùng lợi hại. Sau khi Trương Hiểu Dương bị cô ấy từ chối đã không cam tâm và đã hỏi người giới thiệu là còn âm dương sư khác không. Thế là người đó dẫn cô ta đến gặp A Bộ, A Bộ vì muốn mẹ nó sống tốt hơn chút nên đã đồng ý chuyện này và theo cô ta xuống núi.”
Tôi thở dài một hơi rồi gật đầu: “Hiểu rồi....”
Anh ấy nhìn tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, ta sắp đặt chuyện này là là do thực sự bất lực, mong cậu không để tâm, xin cậu nể mặt ta mà cứu lấy A Bộ, ân huệ này sau này ta nhất định báo đáp gấp đôi.”
“Quỷ sứ đại nhân khách sáo rồi.” Tôi nhìn A Bộ: “Thực ra ngày không nói những câu này thì tôi cũng sẽ không nhìn cô ấy chết đâu. Vừa nãy lúc đánh nhau tôi đã nhìn ra được rồi. Người con gái này rất đơn thuần, không hề xấu xa, tôi cũng không hy vọng cô ấy hồn bay phách tán.”
“Ta biết cậu sẽ cứu nó mà.” Anh ấy nhìn tôi: “Nhưng là cha của nó thì ta nhất định đích thân xuất hiện giải thích rõ mọi chuyện cho cậu, nếu không sẽ coi là không tôn trọng cậu.”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Quỷ sứ đại nhân, nặng lời rồi.”
Anh ấy đứng dậy rồi cung tay với tôi: “Đa tạ thiếu gia, cậu chỉ cần cứu sống nó thôi, còn chuyện khác, ta sẽ lấy thân phận quỷ thiên vương nói với nó nên làm như thế nào.”
Tôi cũng đứng dậy, trâm tư giây lát rồi hỏi anh ấy: “Vậy Trương Hiểu Dương phải làm thế nào?”
“Đứa con trong bụng cô ta là của bạn cậu.” Quỷ sứ nói: “Có giữ cô ta lại hay không thì xin thiếu gia tự quyết định.”
“Bạn của tôi? Chuyện này...” Tôi trở nên mơ hồ.
Quỷ sứ khẽ mỉm cười rồi thân hình rẹt một cái biến mất tăm.
“Con của bạn mình....của bạn mình...” Tôi trầm tư giây lát rồi cầm điện thoại ra gọi cho lão Triệu.
“Alo, thiếu gia à...” Lão Triệu ngáp dài: “Cậu nói đi...”
“Cách đây hai tháng có phải anh đến Thân Thành không?” Tôi hỏi.
“Thân Thành?” Anh ấy sững lại: “Cách đây hai tháng...tôi không nhớ nữa, sao thế?”
“Vậy anh còn nhớ lúc ở Thân Thành, vào một đêm có một người con gái kết bạn wechat với anh rồi rủ anh đi khách sạn không, cô ta cùng anh làm chuyện đó, trong lúc đó thì miệng liên tục mắng chửi một người đàn ông?” Tôi hỏi.
Anh ấy sững lại một lúc, lập tức trở nên tỉnh táo: “Đúng đúng! Có chuyện như vậy! Cô gái đó là người Đông Bắc, xinh đẹp lắm đấy! Thiếu gia à, sao cậu biết chuyện này hay vậy?”
Tôi ngậm ngùi, không nhịn được cười: “Lão Triệu, anh có phúc rồi...”
Lúc trời sắp sáng, A Bộ tỉnh lại.
Cô ấy mở mắt ra rồi ngồi phắt dậy.
“Không sao chứ?” Tôi hỏi.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy phức tạp: “Là ngươi cứu ta?”
“Tôi đã giúp cô phá sự cắn trả của truy linh hỏa rồi. Kinh lạc của cô bị lửa đốt, sức mạnh tu luyện hoàn toàn được giữ nguyên, không bị tổn thương quá nặng.” Tôi nói: “Có điều về sau cô không thể dùng truy linh phù nữa nếu không kinh lạc của cô sẽ bị hủy hoàn toàn, đến lúc đó tiên cũng không cứu được cô đâu.”
“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Cô ấy lạnh lùng hỏi.
“Tôi vốn dĩ không muốn giết cô.” Tôi đón lấy ánh mắt của cô ấy: “Sau này đừng dùng âm dương thuật hại người nữa, dựa vào năng lực của cô thì đi giúp người có thể khiến cuộc sống của mẹ cô tốt hơn đấy.”
Cô ấy sững sờ: “Ngươi...”
“Cô rất hiếu thuận với mẹ của mình.” Tôi nhìn cô ấy: “Hơn nữa bản tính của cô cũng không phải xấu, nếu như lòng dạ cô độc ác hơn thì ngoài Phùng Viễn ra thì cô đã kích hoạt mồi lửa trên người người khác rồi, như vậy e là chuyện này đã có kết khác. Cô làm như vậy là vì cô biết một khi truy linh hỏa được kích hoạt thì tổn thương mà nó gây ra là không thể cứu vãn được. Trương Hiểu Dương có được gia nghiệp của Phùng gia, mà thẳng tay diệt cả nhà Phùng gia, cô nhận sự ủy thác của người ta, trung thành làm việc với chủ, nhưng trong lòng cô, cô không nhẫn tâm làm như vậy, tôi nói có đúng không?”