“Sống chết là chuyện của ta.” Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Ta chết rồi thì cũng tuyệt đối không thua ngươi!”
Cô ta bấm chỉ quyết rồi bắt đầu niệm chú.
Tôi lập tức xuất hiện trước mặt cô ta, một tay chộp lấy tay cô ta: “Không được niệm!”
“Ngươi buông ta ra!” Cô ta giãy giụa.
“Cô không đánh nổi tôi đâu!” Tôi hét lên: “Đừng tìm cái chết.”
“Ta sẽ không thua ngươi đâu! Không bao giờ!”
“Cô đừng ép tôi!”
“Ngươi buông ta ra, ngươi...” Cô ta chưa nói xong thì đôi mắt trợn ngược lên, thân người mềm nhũn ra, ngã vào trong lòng tôi.
Tôi nhíu mày, vội nhìn ấn đường của cô ta, chỉ thấy ở bên trong đó xuất hiện một đám lửa...
Bởi vì trận đánh vừ nãy đã khiến cô ta bị nội thương lớn, khiến cho sự cắn trả của truy linh hỏa càng thêm nặng.
Lúc này không cần đánh nữa thì cô ta cũng nhanh chóng hồn bay phách tán.
Tôi đặt cô ta xuống đất, đắn đo nhìn cô ta, không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Tôi nên làm thế nào đây?
Cứu cô ta?
Nhưng cô ta là đối thủ của tôi!
Không cứu cô ta?
Cô ta mới chỉ mười chín tuổi bằng tôi thôi, lẽ nào tôi trân trân nhìn cô ta hồn bay phách tán sao?
Tôi khẽ thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô ta, không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, một bóng người cao lớn bước vào trong sân tennis, người đó đến trước mặt tôi rồi dừng lại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn rồi mỉm cười bất lực: “Ngài chịu đến rồi à?”
Quỷ sứ nhìn tôi rồi lại nhìn A Bộ ở trên mặt đất, khuôn mặt tỏ ra khó xử. VIPTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
“Sự cắn trả của truy linh hỏa sẽ khiến cô ta hồn xiêu phách tán.” Quỷ sức ngập ngừng rồi lại nhìn tôi: “Ta là người của bên cạnh minh vương, không thể can dự vào chuyện này. Ngô Tranh thiếu gia, xin cậu hãy cứu cô ta.”
“Quỷ sứ đại nhân.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Rốt cuộc cô nương A Bộ này là người gì của ngài?”
Anh ta trầm mặc giây lát rồi cũng ngồi xuống đất: “Nó là con gái của ta...”
“Con gái?” Tôi nhíu mày.
Anh ta liếc nhìn tôi: “Đúng, là con gái.”
“Nhưng không phải ngài...” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao ngài lại có con gái nhân gian?”
“Thần của minh giới có thể cùng với người nhân gian sinh con cái.” Anh ấy nhìn A Bộ ở bên cạnh: “Vào đêm trung thu cách đây hai mươi năm, mẹ của nó Do Kỷ Tử trong lúc đang tế máu cho ta thì thấy dáng vẻ thật của ta liền đem thân mình làm tế phẩm, hiến tế cho ta. Ta thích vẻ đẹp trẻ trung của cô ấy, thế là đã tiếp nhận hiến tế của cô ấy, sau đó cô ấy đã sinh ra đứa con này. Sau khi đứa trẻ được sinh ra thì cô ấy đã đặt tên cho nó là An Bội Hạnh để kỷ niệm đêm ân sủng của ta dành cho cô ấy, nhưng ta không thích cái tên An Bội Hạnh này thế nên đã đổi tên nó thành A Bộ.
Anh ta nhìn tôi: “Chính vì nó là con gái của ta thế nên thiên phú của nó hơn người thường nhưng đứa trẻ này bạch mệnh, mười chín tuổi đầu đã có kiếp nạn sinh tử. Nó là con gái của ta, về tình về lý thì ta nên cứu nó nhưng ta là quan chấp hành pháp luật ở minh giới, nếu như ta ra tay cứu nó thì sẽ hủy hoại đi quy tắc của mình giới. Thế nên ta đã tìm cậu...”
Tôi bỗng có linh cảm: “Ý của ngài là chuyện Hắc Phong đã được sắp đặt?”
“Đúng vậy.” Anh ấy rất thản nhiên: “Hắc Phong vì chuyện trước đây đã ôm mối hận trong lòng với cậu, hắn đã từng nói lại với ta là các cậu không tuân theo phép tắc, nên phải được giáo huấn một chút. Sau khi nghe được, ta đã không nói gì mà mặc nhận luôn. Hắc Phong tưởng có được sự cho phép mặc nhận này của ta nên đã đến núi Ngọc Tuyền gây sự với cậu.”
“Sau đó ngài lại lộ diện đưa ra hai điều kiện, một mặt muốn mượn tay tôi trừ khử Hắc Phong, còn một mặt là mượn chuyện Phùng Vân để tôi cứu con gái ngài?” Tôi hỏi.
“Ta là thần của minh giới thế nên không thể trực tiếp tìm thầy phong thủy nhân gian nhờ việc được.” Anh ấy nói: “Thế nên, ta chỉ có thể tạo ra sự sắp đặt này để Phùng Vân lộ diện, mời cậu đến giúp cho việc này.”
“Thực trùng hợp vậy sao?” Tôi nhìn anh ấy: “Con gái của ngài đã gây biết bao phiền phức cho Phùng gia như thế, lại trùng hợp là lão tổ của Phùng gia, lại đúng là người mà ngài muốn dùng...tất cả chuyện này trùng hợp thế à?”
“Trên đời này làm gì có trùng hợp.” Anh ấy mỉm cười đầy ẩn ý: “Cậu nghĩ ngoài Phùng Vân ra thì ta thực sự không còn người nào để dùng sao? Ta để ông ấy thay Hắc Phong cũng chỉ là để bù đắp cho ông ấy mà thôi, nếu không với tính không chuyên tâm làm việc của ông ấy thì ta sẽ giao tất cả quỷ sai của Thượng Kinh cho ông ấy quản sao?”
Tôi cười bất lực: “Hiểu rồi...”
“Chuyện này mà suy xét kỹ thì không hề là lỗi của A Bộ.” Anh ta nhìn tôi: “Nó không biết cha ruột mình là ai, nó trốn mẹ nó ra ngoài nhận chuyện này, thực ra cũng là vì kiếm chút tiền để mẹ nó sống tốt hơn chút mà thôi. Trải qua giáo huấn lần này, về sau nó sẽ không dùng âm dương thuật hại người nữa đâu.”
Tôi nhìn A Bộ ở trên đất, rồi hỏi quỷ sứ: “Người mà Trương Hiểu Dương ban đầu muốn tìm đến là mẹ của A Bộ?”