Lần này tôi không tránh nữa, thân người rẹt một cái ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô ta, ta trái ôm lấy eo cô ta, tay phải ấn chặt cán kiếm đang giơ lên cao, thuận theo đà đó hất văng cây kiếm đi. Đồng thời gập người cô ta thành hình chữ C, giữ chặt hai tay cô ta.
Cô ta sững sờ, kinh ngạc nhìn tôi, vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi đã nói rồi, cô không đánh lại được ta đâu.” Tôi nhìn cô ấy: “Bỏ đi.”
“Ngươi! Ngươi thả ta ra!” Lúc này cô ta mới phản ứng kịp, phẫn nộ nói.
Tôi mỉm cười dịu dàng rồi thả cô ta ra.
Cô ta nhanh chóng lùi lại mấy mét, vận động chút đôi vai, tiếp đó lại gào lên xông lên phía trước.
Lần này cô ta không dùng kiếm mà đổi lại dùng quyền cước, giống như một con mèo cái nhỏ bé hung hăng, xả đòn tấn công dữ dội về phía tôi. Quyền cước của cô ta vừa nhanh vừa mạnh, nhìn có vẻ công phu rất thâm hậu.
Tôi không hề vội vàng đánh trả, vừa tránh vừa lùi ra sau, muốn xem rốt cuộc cô ta có thể lợi hại đến mức nào.
Cứ như vậy, chúng tôi từ giữa sân tennis rồi đánh đến tận mép sân, cho đến tận khi lưng tôi đập vào lưới bảo vệ.
Cô ta thấy tôi không còn đường để lui nữa liền hét ầm lên, dí con sao cầm tay về phía cổ tôi.
Thân người tôi rẹt một cái, nhanh chóng xuất hiện ở phía sau cô ta.
Cô ta đâm hụt, liền đâm vào lưới bảo vệ, lưới bảo vệ vững chắc đã bị cô ta chém rách một đường.
Cô ta thấy không đánh được tôi, liền nhanh chóng quay người lại, đưa chân gạt chân trái của tôi. Tôi vô thức bước lên tiến tới gần, thúc cùi chỏ, đạp eo, đánh hông, đánh một lượt lên người cô ta.
Tiểu cô nương xứ hoa anh đào này đã bị tôi đánh cho rên lên ư ử, nhảy phốc lên trên đạp vào lưới bảo vệ rồi lại bị đánh bật lại, rơi phịch xuống đất, không ngóc dậy nổi.
“Còn đánh nữa không?” Tôi hỏi cô ta.
Cô ta thở hổn hển hồi lâu rồi yếu ớt bò dậy, tay ôm lấy lồng ngực, đau đớn nhìn tôi: “Ngươi...ngươi...”
Lúc này tôi ý thức được lúc đó...
Tôi đỏ mặt, hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh nhìn cô ta: “Đã nói cô cô không phải đối thủ của tôi mà, đừng đánh nữa! Cô gọi Phùng Vân ra đây, về sau đừng làm việc cho Trương gia nữa, chuyện này quyết định như vậy đi. Chúng ta không thù không oán gì, tôi cũng không muốn giết cô...”
“Ngươi có thần thông, luận võ đạo, ta không phải đối thủ của ngươi...” Cô ta đau đớn nhíu mày nhăn mặt, yếu ớt dựa vào tấm lưới bảo vệ, thở dốc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Ta phải...đấu âm dương thuật với ngươi! Ngô Tranh, ngươi dám không?”
“Cô không phải đối thủ của tôi.” Tôi nhìn cô ấy: “Có hà tất vậy không?”
“Ngươi có dám không?” Cô ta hét lớn hỏi tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta một lúc rồi gật đầu: “Được, chơi nào.”
Cô ta cười lạnh, thứ ánh sáng màu lam trong mắt biến mất, thay vào đó là thứ ánh sáng màu đỏ.
Đôi mắt cô ta không phải màu lam tự nhiên mà dựa vào pháp thuật mà cô ta dùng nên thứ ánh sáng hiện ra có màu sắc khác nhau, điểm này có đôi chút giống với An Vũ, nhưng luận về sức mạnh tu luyện thì cô ta còn kém xa em ấy.
Tôi nhìn ánh sáng màu đỏ trong mắt cô ta, thân người rẹt một cái, đến ngay trung tâm sân tennis, rồi vẫy tay về phía cô ta, ra hiệu cho cô ta mau tới đây đi.
Ánh sáng màu đỏ trong mắt cô ta ngày càng mạnh, hai tay bấm thủ quyết, bắt đầu niệm chú Mật giáo, trên người xuất hiện ánh sáng lửa mạnh mẽ, tiếp đó là một tượng phật cao lớn xuất hiện ở phía sau cô ta.
Tượng phật Mật giáo này có chiều cao bảy tám mét, có sáu cánh tay, cả người đều là lửa, không nhìn rõ được dáng vẻ cụ thể, nó từ từ đứng dậy ở phía sau cô ta, tiếp đó bước qua cô gái đó đi về phía tôi.
Tôi không có hơi chơi đùa với cô ta, tôi vẫy tay một cái, ngũ lôi phù hoá thành kim quang, ngay lập tức xuyên qua tượng phật.
Tượng phật phù một tiếng rồi tan biến.
Người con gái đó đau đớn nhíu mày, khóe miệng chảy máu.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ nhất thời không biết nên nói gì.
“Cô thờ ba tượng.” Tôi nhìn cô ta: “Thứ nhất là tượng thần nữ vũ, thứ hai là hỏa phật này, còn có một tượng quỷ thiên vương, cô có muốn tế hết ra để thử không?”
Cô ta gắng gượng đứng dậy, lau đi máu ở bên miệng, cười lạnh rồi bấm chỉ quyết chuẩn bị niệm chú.
“A Bộ!” Tôi nhíu mày: “Cô muốn chết à?”
“Ta chưa từng thua cuộc! Chưa từng thua!” Cô ta hét lên đầy giận dữ với tôi.
“Cô biết tượng quỷ thiên vương đó là ai không?” Tôi cười lạnh: “Anh ta là thần của minh giới! Bây giờ trên người có chịu đựng sự cắn trả mạnh như vậy, truy linh hỏa đang nuốt lấy nội khí của cô, lúc này mà gọi quỷ thiên vương đến thì bất luận thắng hay thua thì cô đều bị mang xuống minh giới! Cô có mười chín tuổi thôi, tại sao lại không quý trọng bản thân mình vậy?”