Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592. A Bộ

Chương 592. A Bộ Chương 592. A Bộ

Tôi đặt Châu Địch ở bên cạnh Chu Lâm, tiếp đó nói với Chu Lâm: “Thể chất chị tốt, khoảng nửa tiếng nữa chị có thể vận động được, còn ba người họ mất nhiều nhất là hơn một tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh lại. Phùng Viễn đã không sao rồi, chị đừng động vào anh ấy, đợi ngày mai anh ấy tỉnh lại rồi thì sẽ tự đi xuống lầu thôi. Nữ âm dương đó đã bắt được cụ kỵ của các chị, bây giờ tôi phải đi cứu ông ấy, chị đừng kể chuyện này cho họ. Trưa mai cả nhà họ sẽ đến khách sạn tìm tôi, chuyện còn lại đợi đến lúc đó rồi nói sau.”

Tôi lấy điện thoại ra rồi mở bản đồ lên, đưa cho chị ấy: “Biệt thự Trương gia ở đâu vậy?”

Chị ấy yếu ớt đưa tay ra, lướt bản đồ mấy cái rồi ấn vào một vị trí.

Tôi nhìn rồi ghi nhớ vị trí đó.

“Bây giờ tôi đi cứu cụ kỵ của các chị.” Tôi nói: “Tôi mượn dùng xe chị một lúc.”

Chị ấy yếu ớt gật đầu.

Tôi tập trung tinh thần, hình dung ra an thần phù, ngón trỏ và ngón giữa trái niết một cái rồi khẽ ấn vào trong ấn đường của chị.

Thân người Chu Lâm khẽ rung lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Như vậy đợi lúc chị ấy tỉnh lại thì có thể chăm sóc cho những người khác.

Tôi mò chìa khóa trên người chị, quay người rời khỏi căn biệt thự, đến trước con xe Maserati màu đỏ, mở cửa rồi lên xe, khởi động xe rồi từ từ đi về phía cổng.

Đám gác cổng nhận ra chiếc xe của vợ thiếu gia vội đứng nghiêm làm lễ, mở cánh cửa sắt ra.

Tôi điềm nhiên lái xe ra khỏi căn biệt thự của Phùng gia, đi vào đại lộ, đạp ga ầm ầm phi về phía căn biệt thự của Trương gia.

Sau khoảng hai mươi phút, tôi đến được trước cổng biệt thự Trương gia, rồi dừng xe ở đó.

Đây là trang viên rất lớn, diện tích khoảng sáu mươi mẫu, bên trong có ba căn biệt thự, còn có các loại công trình như tòa nhà phụ, vườn hoa, sân tennis. Bên trong trang viên bật đèn sáng trưng, nhưng không có bóng dáng một bảo vệ nào, cánh cổng bỏ ngỏ, trên sân tennis đằng xa kia có một bóng người thanh mảnh, người đó đang đợi tôi với thanh kiếm trên tay.

Tôi liếc nhìn cái bóng đó rồi lái xe đi vào trang viên, đỗ xe ở sân tennis, mở cửa xuống xe rồi đi vào bãi đỗ xe.

Người con gái đó nghe thấy tiếng bước chân của tôi liền quay người lại, nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.

Trông cô ta trạc tuổi tôi, để tóc dài, cái eo thon thả, đôi chân dài, trong tay cầm cây kiếm samurai, mặt lạnh tanh, trên người tràn đầy sát khí.

Tôi nhìn cô ta một lượt rồi gật đầu: “Người thật đẹp hơn trong đám lửa nhiều.”

“Ta tên là A Bộ.” Cô ta nhìn tôi: “Ngươi tên là gì?”

“Tôi tên Ngô Tranh.” Tôi nói.

“Được!” Cô ta rút cây kiếm ra xoẹt một tiếng, rồi ném bao kiếm sang một bên, nói với tôi: “Ta nhận sự ủy thác của người ra, tận trung làm việc cho họ, nếu như ngươi đã phá được truy linh hỏa của ta thì chúng ta tiến hành một trận quyết đấu công bằng. Nếu như ta thua thì ta sẽ tha cho Phùng Vân, tự vẫn tạ tội; nếu như ngươi thua thì ngươi phải rời Cát Sơn, không được nhúng tay vào chuyện của Phùng gia.”

“Tại sao tôi thua thì rời khỏi đây là được mà ngươi thua thì phải tự vẫn?” Tôi không hiểu.

“Bởi vì từ trước tới giờ ta chưa từng thua.” Cô ta lạnh lùng nhìn tôi: “Nếu như không phải Trương tiểu thư ra lệnh cho ta không được làm hại Phùng Viễn thì dựa vào ngươi thì hoàn toàn không thể phá được truy linh hỏa của ta đâu!”

Tôi mỉm cười bình thản: “Cô rất tự tin.”

“Ngươi trốn cũng kỹ đấy, ta cũng có nhiều điều kiêng dè.” Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Bây giờ ngươi không cần trốn nữa, ta cũng không còn gì phải kiêng dè cả, để chúng ta đánh một trận công bằng!”

Tôi lắc đầu: “Cô không phải đối thủ của tôi.”

“Ngươi!” Cô ta phẫn nộ: “Đánh rồi thì biết!”

“Tôi không muốn giết cô.” Tôi nhìn cô ta: “Cô vốn dĩ cũng không phải đối thủ của tôi, huống hồ bây giờ trên người cô còn đang chịu đựng sự cắn trả của truy linh hỏa, bây giờ cô đánh với tôi thì không khác gì tự sát.”

Cô ta cười lạnh, nhìn tôi rồi thầm niệm chú, trong đôi mắt lập tức hiện lên thứ ánh sáng màu xanh lam ma mị, tiếp đó hét lên một tiếng, thân người nhanh như chớp, ngay lập tức đến trước mặt tôi, vung kiếm lên chém về phía tôi.

Tốc độ của cô ta nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng cô ta có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng khinh thân phù.

Thân người tôi rẹt một cái liền xuất hiện phía sau lưng cô ta, tránh được đòn kiếm của cô ta.

Cô ta nhíu mày, nhanh chóng quay người lại, mũi kiếm hóa thành một mảng bạch quang bay về phía bụng tôi.

Tôi nhanh chóng tránh được, sau đó lại xuất hiện phía sau cô ta, đưa tay ra đẩy vào vai cô ta.

Cô ta lảo đảo, tiếp đó nhảy phốc lên trên, xoay người trên không một cách đẹp mắt, tranh kiếm samurai giống như con rồng bạc đâm thẳng về phía ngực tôi.

Tôi vô thức lùi lại phía sau mấy bước, tránh được mũi kiếm của cô ta.

Cô ta tiếp đất rồi hét lên một tiếng giận dữ, vung thanh kiếm lên lại bổ nhào về phía tôi lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment