Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 591 - Chương 591. Vuốt Râu Hùm

Chương 591. Vuốt Râu Hùm Chương 591. Vuốt Râu Hùm

Truy linh hỏa trong người anh ấy đã được kích hoạt ba ngày rồi, ngọn lửa trong ấn đường đã trở thành đám lửa, trong linh lạc khắp người anh ấy cũng ngập tràn hỏa khí mạnh mẽ. Tôi nhất định nhanh hết mức ép những hỏa khí này ra khỏi cơ thể anh ấy, sau đó lại lấy ra đám khí trong ấn đường của anh ấy, như vậy thì mới có thể đảm bảo tính mạnh cho anh ấy.

Trước sự tấn công của kim quang mạnh mẽ, hỏa khí trong cơ thể Phùng Viễn nhanh chóng bị ép ra, ở mắt, tay, mũi, miệng và phần dưới của anh ấy đều thoát ra tà khí màu đỏ lửa, thân người anh ấy bắt đầu co giật mất kiểm soát.

Chính tại lúc này, đám lửa ở ấn đường anh ấy đột nhiên rung mạnh, dường như có một luồng sức mạnh cực đại phát ra từ bên trong ra vậy. Tôi nhìn đám lửa đó thấy sự tấn của nó mặc dù rất có lực nhưng lại có chút gì đó do dự, dường như nữ âm dương sư rất kiêng dè. Đạo lý này rất đơn giản, kế hoạch của Trương Hiểu Đương được tiến hành vô cùng thuận lợi, trước mắt sắp thành công rồi thế nên lúc này Phùng Viễn tuyệt đối không thể chết được. Nữ âm dương sư hiểu được đạo lý này, cũng nhận được mệnh lệnh của Trương Hiểu Dương, cô ta là người trung thành với nhiệm vụ của mình và cũng rất trọng đạo đức nghề nghiệp, thế nên mặc dù cô ta rất phẫn nộ nhưng cô ta không dám giết Phùng Viễn.

Tôi nhìn đám lửa đó, không hỏi nhếch miệng cười.

Thả mồi cá cả một ngày, thứ tôi đợi chính là thời khắc này, bây giờ tôi không kiêng dè gì cả, đã đến lúc cô ta vuốt mặt nể mũi.

Tôi mặc kệ đám lửa đó, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng, cứ tiếp tục trị thương cho Phùng Viễn.

sau đó khoảng hai phút, tà khí màu đỏ lửa ở trong cửu khiếu Phùng Viễn đã tan biến.

Tôi dùng kim quang thăm dò một lượt trong cơ thể anh ấy, ngoài đám lửa ở ấn đường ra thì truy linh hỏa trong cơ thể anh ấy đã hoàn toàn bị ép ra.

Những khí truy linh hỏa cũng tan biến giống như mồi lửa bị phá giải khi nãy, nhưng vì tà thuật này là lấy mật thuật làm cơ sở, bây giờ mật chú đã bị phá, sự cắn trả cũng lập tức bắt đầu rồi. Nữ âm dương sư của nước hoa anh đào này rất trượng nghĩa, tự mình chịu phần lớn sự cắn trả, còn Trương Hiểu Dương chỉ chịu đựng một phần nhỏ truy linh hỏa thôi.

Bởi vì bây giờ cô ta không chỉ một mình mà trong bụng còn có một cái thai, thế nên phần nhỏ này cũng đủ lấy mạng cô ta.

Vẫn câu nói đó, trời gây họa có thể tránh, tự tạo nghiệp chẳng thế trốn.

Trương Hiểu Dương sống hay chết thì chỉ có thể xem tạo hóa của cô ta thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm lại rồi bấm chỉ quyết ấn chặt vào ấn đường của Phùng Viễn, dùng kim quang chộp lấy đám lửa trong ấn đường của anh ấy, cẩn thận từng tí một niết nó ra.

Sau khi đám lửa rời khỏi người Phùng Viễn, nó nhanh chóng nở rộng trong tay tôi, màu sắc cũng biến thành màu xanh lam, tiếp đó một khuôn mặt trẻ trung hiện lên trong đám lửa. Gương mặt đó có ngũ quan thanh tú, ánh mắt như sương lạnh, con ngươi của cô ta mang màu xanh lam ma mị, trông đẹp vô cùng.

“Ta đã nhớ được dáng vẻ của ngươi.” Tiếng Hán của cô ta rất gượng gạo, ngữ khí cùng lạnh lùng: “Ta đợi ngươi ở Trương gia, nếu như không không đến thì ta sẽ giết chết Phùng Vân!”

Tôi nhíu mày: “Cô bắt Phùng Vân rồi?”

Cô ta cười lạnh, đám lửa phù một tiếng rồi tan biến không thấy nữa.

Phùng Vân bị cô ta bắt rồi à?

Phùng Vân thực sự bị cô ta bắt rồi!

Trước đây một tiếng rưỡi, ông ấy rời quán lẩu đầu cá quay về Thượng Kinh rồi mà.

Nhưng ông ấy không yên tâm, sau đó lại chạy về đây.

Lần này sợ bị tôi phát hiện thế nên lén đến nhà của Trương Hiểu Dương.

Kết quả là bị nữ âm dương sư đó bắt được.

Cái ông già này cuối cùng cũng gây thêm phiền phức cho tôi rồi.

Tôi trầm tư giây lát, rồi đứng dậy, quay người đi khỏi phòng sách.

Tôi ra bên ngoài nhìn thì thấy Phùng Âm vẫn còn hôn mê bất tỉnh, còn Chu Lâm đã tỉnh lại rồi, chỉ là chị ấy rất suy nhược, chị yếu ớt nhìn tôi, lồng ngực không ngừng phập phồng, nhưng lại không nói thành lời.

Rồi nhìn Chu Lâm một cái rồi đi đến bế Phùng Âm lên, thân người rẹt một cái xuống được dưới lầu, đặt chị ấy lên sô pha. Tiếp đó tôi lại nhanh chóng lên trên lầu, bế Chu Lâm đi xuống đặt chị ấy bên cạnh Phùng Âm.

“Tất cả những chuyện này chỉ có chị nhìn thấy.” Tôi nói với chị ấy: “Không được nói cho người khác, tôi không muốn giải thích, hiểu không?”

Chị ấy thở hổn hển, yếu ớt gật đầu.

Tôi cảm thấy yên tâm rồi quay người đi đến chỗ vợ chồng Phùng Cường, lần lượt bế họ đặt lên sô pha.

Chu Lâm lặng lẽ nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra thành tiếng.

Truy linh hỏa tiêu hao cực lớn đối với nội khí của con người, mồi lửa cũng như vậy, trước khi bị phá, bọn họ không cảm thấy mệt, bây giờ phá đi rồi thì người họ sẽ cảm thấy mệt vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment