Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 88 - Chương 88. Hắc Hổ Sơn

Chương 88. Hắc Hổ Sơn Chương 88. Hắc Hổ Sơn

Thôn Hắc Hổ Sơn dưới núi Hắc Hổ, địa danh này ắt phải có huyền cơ.

Bình thường mà nói, núi có sát khí nặng, sau lưng sẽ có phong thủy bảo địa. Trực giác nói với tôi, nơi tôi muốn tìm, ngay trong thôn Hắc Hổ Sơn.

Đường dài 70 cây số, chúng tôi đi suốt hai giờ, đến hơn 3 giờ chiều mới tới thôn Hắc Hổ Sơn. Thôn này kinh tế phát triển, khắp nơi đều là biệt thự nhỏ, không khí mát mẻ, cảnh sắc dễ chịu.

Quan trọng nhất là, nơi này không khí linh thấu, chắc chắn là phong thủy bảo địa thượng đỉnh.

Tôi càng tin quyết định của mình là đúng, nơi chúng tôi muốn tìm chính là đây.

Sau khi dừng xe, trợ lý của Lý Xuyên không kiên trì được nữa, dựa vào ghế xe ngồi ngủ.

Lý xuyên muốn gọi anh ta dậy, nhưng bị tôi ngăn lại.

"Để cho anh ấy ngủ một lát đi." Tôi nói: "Một lúc nữa về còn phải lái."

Lý xuyên gật đầu: "Được."

Chúng tôi mở cửa xuống xe, đi dọc theo đường thôn, đi xuyên qua tới núi Hắc Hổ.

Sau khi ra khỏi thôn, nhìn thấy có một con sông rất rộng, giữa sông có một hòn đảo nhỏ, được người trong thôn sửa thành công viên. Có một cây cầu đá nối thẳng đến, có thể sang từ bên kia bờ.

Tôi dừng bước, bảo Khả Nhi: "Tìm thử xem, thôn này có khách sạn nhà trọ có thể nghỉ chân được không."

Khả Nhi tìm một lúc, nói: “Có homestay, hẳn mấy nhà! Xem ra chỗ này đúng là một địa điểm du lịch!"

"Homestay?" Tôi nhất thời sững sốt: "Là ý gì?"

"Chính là nhà trọ gia đình." Khả Nhi nói: "Trọ tại nhà của người dân, giữ nguyên hương vị nông thôn, cậu xem mấy nhà này, điều kiện cũng không tệ lắm, còn có du lịch nông thôn tập trung."

Tôi nhìn sang, trả điện thoại cho cô, bảo Lý Xuyên: "Đặt phòng, tôi ở cùng Khả Nhi, các anh ở cùng nhau."

“Được!”Lý Xuyên cầm điện thoại đặt homestay.

Tôi dẫn Khả Nhi lên cầu đá, đi tới công viên ở giữa đảo nhìn. Nơi này không khí vô cùng thích hợp, bày trận chọn nơi này là được.

“Tối nay đi lấy gỗ và nước, cả đêm phải chạy qua chạy lại nơi này.” Tôi nhỏ giọng bảo cô: “Buổi tối tôi bày trận luyện nuôi nước phù cứu người, cậu làm hộ pháp cho tôi.”

“Hộ pháp làm thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Tôi chỉ cầu đá: “Cậu trông ở đó, cho đến khi tôi luyện xong nước phù, không cho bất kỳ ai lên đảo. Nước phù luyện xong là đại công cáo thành.”

Cô gật đầu: "Được!"

Tôi lại nhỏ tiếng dặn dò cô một vài chi tiết, sau khi nói xong, Lý Xuyên đi tới.

"Thiếu gia, homestay đặt xong rồi!"

"Được." Tôi nhìn đồng hồ: "Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, chúng ta tới homestay, ăn cơm, nghỉ ngơi năm giờ. Chín giờ tối xuất phát, tới bãi Sư Tử. Anh bảo người trợ lý mới đi mua dao khi nãy tìm một nơi nghỉ ngơi, buổi tối tới đó chờ chúng ta."

"Được!" Lý xuyên nói: "Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện bảo cậu ấy."

Tôi nhìn Khả Nhi: "Đi thôi."

Khả Nhi gật đầu: "Ừ."

Chúng tôi đi theo định vị đến homestay Lý Xuyên đặt, làm xong thủ tục, tới khu du lịch nông thôn ở cạnh ăn cơm. Trợ lý của Lý Xuyên có vẻ đã đến cực hạn, lúc ăn cơm, đến anh ta đũa cũng cầm không vững.

Lý xuyên cũng mệt mỏi quá sức, vừa ăn cơm, vừa cố gắng mở mắt, ánh mắt đã bắt đầu không có tiêu điểm.

Tôi nhìn Khả Nhi ở bên cạnh, cô cũng có chút mất tinh thần, cũng may khẩu vị còn ổn.

Tôi gắp thức ăn cho cô: "Ăn nhiều một chút, ăn xong đi ngủ."

"Ừ, cậu cũng ăn nhiều vào." Cô gắp miếng gà bỏ vào bát tôi, bưng lên chén, và từng miếng từng miếng.

Tôi khẽ mỉm cười, cũng học cô bưng bát lên.

Ăn ngủ như tiên, câu nói này thực sự là chân lý tuyệt đối.

Ăn cơm xong, chúng tôi trở về phòng, đặt báo thức, sau đó bò lên giường đắp chăn lại, chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhịn cả một ngày một đêm, đặt lưng xuống là ngủ.

Ngủ đến hơn 8 giờ, đồng hồ báo thức vang lên.

Hai chúng tôi đồng thời tỉnh dậy, vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo, ra khỏi phòng.

Bên ngoài homestay, Lý Xuyên ngồi chồm hổm dưới đất, ngáp không ngừng.

Trợ lý của anh ta dựa vào xe, tay cầm điện thoại di động ngủ.

Hai người họ cũng mệt lả.

Hai chúng tôi đi tới, gõ vào cửa xe, người trợ lý liền tỉnh lại: "Thiếu gia, cậu tới rồi!"

Lý Xuyên cũng hồi phục tinh thần, vội đứng lên: "Thiếu gia, nghỉ ngơi thế nào?"

"Mọi người như thế nào?" Tôi hỏi hai người bọn họ: "Có thể lái được xe không?"

"Có thể." Hai người vừa ngáp vừa nói.

"Hay để tôi lái cho." Khả Nhi nói.

Tôi ngăn cô lại: "Không được, hai chúng ta phải cố gắng giữ thể lực."

Lý xuyên xoa xoa mặt, lên tinh thần: "Thiếu gia, tôi không sao, để tôi lái cho! Chờ đến lúc về đổi cho cậu ấy!"

Trợ lý cũng vận động mấy cái, lên tinh thần: "Không sao, giám đốc Lý, tôi lái được! Khi nào mệt tôi lại đổi cho anh."

Lý Xuyên nhìn hai chúng tôi: "Thiếu gia, lên xe đi."

Tôi và Khả Nhi mở cửa lên xe, bọn họ cũng theo sát lên, khởi động xe lên đường, chúng tôi đi trong đêm, rời đi thôn, dọc theo con đường lúc tới đi về hướng bãi Sư Tử.

Ban đêm trên đường xe cộ rất ít, cộng thêm hai bên đèn đường nên xe đi rất nhanh.

Lúc tới phải đi hơn 2 tiếng, lần này, chúng tôi chỉ dùng nửa giờ đã đến.

Người trợ lý mua dao đã chờ ở đó, vì để thêm can đảm, đồng thời sợ ngủ quên, anh ta cầm hai con dao, đứng đó luyện.

Thấy xe chúng tôi từ xa, anh ta vội vàng dừng lại, thả con dao vào trong xe, hai tay buông thõng, cung kính đứng chờ bên vệ đường. Xe dừng lại, anh ta nhanh chóng đi tới: “Giám đốc Lý, thiếu gia!”

“Anh tới bao lâu rồi?” Lý Xuyên ngáp hỏi.

“Tôi cũng mới tới không lâu.” Trợ lý nói: “Đồ đã chuẩn bị xong, để trên xe.”

Lý Xuyên nhìn tôi: “Thiếu gia, có cần kiểm tra một chút không?”

“Lấy tới đi.” Tôi nói.

“Được.” Trợ lý lên xe lấy dao, bước nhanh trở lại, hai tay nâng lên đưa cho tôi: “Thiếu gia!”

Tôi nhìn sang, chất lượng không tồi, vô cùng sắc bén,

“Khả Nhi, cậu biết dùng dao không?” Tôi hỏi.

“Biết!” Khả Nhi lấy, cân nhắc một chút, lại dùng tay nhẹ nhàng thử lưỡi dao, gật gật đầu: “Tạm được, dao sắc, chất lượng cũng được.”

Tôi nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: “Cậu hiểu dao sao?”

Khả Nhi tự hào cười một tiếng: “Mẹ tôi là nữ chiến sĩ đặc chủng thời đại trước, bà thích dùng dao, tôi hay nghe mẹ nói nên đi theo học.”

“Mẹ cậu là chiến sĩ đặc chủng? Vậy cha cậu…”

“Ông ấy là giáo viên của mẹ tôi.” Cô thuần thục chơi dao trong tay, xoay vào vòng rồi thả vào vỏ, nhẹ nhàng thở ra: “Sau đó, hi sinh vì nước.”

Tôi yên lặng nhìn cô, bên tai không khỏi nhớ tới lời lão Triệu: “Điểm tốt của Khả Nhi, từ từ cậu sẽ thấy…”

Đúng là một cô gái đầy tiềm năng, trước đây tôi đã xem thường cô rồi.

Khả Nhi thấy tôi không nói gì, có chút khó hiểu: “Thiếu gia, làm sao thế?”

“À, không sao.” Tôi phục hồi tinh thần, hắng giọng: “Cậu biết dùng dao thì tốt rồi.”

Khả Nhi tự tin cười một tiếng: “Cậu yên tâm, chuyện lấy gỗ, cứ giao cho tôi!”

Tôi lẳng lặng nhìn cô, một hồi sau, vẫn không nhịn được cười.

Bình Luận (0)
Comment