“A… chuyện này…” Lý Xuyên kinh sợ: “Không… không thể nào?”
“Không thể?” Tôi nhìn núi Dã Lang ở phía Đông: “Phía Đông, núi Dã Lang bị đào đi một nửa, thế núi hoàn toàn mất.”
Tôi lại chỉ về phía núi Hắc Hổ ở phía Tây: “Phía Tây núi Hắc Hổ lại không bị thương chút nào, trước mặt nó lại có ngọn núi nhỏ, vốn là cách trở, nay đã bị đào sạch. Vốn là sói trái hổ phải, ngăn cản lẫn nhau, bây giờ lại biến thành chó sói chạy trốn, mãnh hổ xuất áp. Hắc Hổ lên đài, tung người nhảy một cú, vừa vặn ngã vào bãi Sư Tử, La Tú Sơn để anh xây công xưởng ở đây, vốn là muốn bẫy chết anh.”
Chân Lý Xuyên mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.
"Giám đốc Lý!" Trợ lý của anh ta vội vàng chạy tới, đỡ anh ta dậy: "Anh không sao chứ?"
"Tại sao vậy... vì sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?" Lý Xuyên hồn bay phách lạc, tự lẩm bẩm: "Tôi tín nhiệm anh ta như vậy, tại sao phải hại tôi"
"Chuyện này, phải hỏi anh ta.” Tôi quay đầu nhìn về phía nhà xưởng: “Một nhà xưởng thế này, đủ để cho anh táng gia bại sản, nhà tan cửa nát."
Lý Xuyên lệ rơi đầy mặt, đau khổ nhắm hai mắt lại: “Tại sao? Anh ta tại sao lại làm như vậy?"
Anh ta than khóc dữ dội.
Khả Nhi đưa tay ra với tôi: “Thiếu gia, cậu đỡ tôi với."
Tôi không nắm tay cô, nhanh nhẹn nhảy lên xe, ôm cô xuống.
Buông Khả Nhi xuống, cô nhìn Lý Xuyên, hỏi tôi: "Còn biện pháp cứu vãn không?"
"Bây giờ khó mà nói, phải đi từng bước một." Tôi nhìn mây đen phía trên công xưởng: "Phải cứu người trước, sau đó vào công xưởng, thăm dò tình hình bên trong, sau đó mới quyết định xem làm thế nào!"
Khả Nhi không hiểu: "Không lẽ mùi hôi thối này không phải do phong thủy ở đây tạo thành?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, đây là hai chuyện khác nhau. Mùi hôi thối và khí đen tràn từ dưới đất lên, điều này chứng tỏ bên dưới nhà xưởng có vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Còn về thế cuộc phong thủy mãnh hổ áp tới, nó chỉ là yếu tố khách quan khiến thứ dưới đất này mất đi sự kìm hãm, thế cục lâm vào tình trạng mất khống chế."
"Ý của cậu là, địa thế sói trái hổ phải, vốn là để kìm hãm vật dưới đất?" Khả Nhi hỏi.
"Có khả năng" Tôi nói: “Song sát tương giáp, đối với bãi Sư Tử ở trung tâm là một loại trấn chế, tương đương với phong ấn. Nếu như dưới bãi Sư Tử có thứ gì đó, vậy thì chỉ cần thể sói trái hổ phải không thay đổi, nó có muốn thoát ra cũng không dễ như vậy.”
“Vậy chính là nói, mãnh hổ xuất áp này động đến đồ dưới đất, khiến nó thoát ra trước thời hạn.” Khả Nhi nhìn tôi: “Nhưng công xưởng trên bãi Sư Tử không phải một chút biện pháp cũng không có đúng không?”
Tôi nghĩ ngợi, gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Khả Nhi hô lên với Lý Xuyên: “Ê, có nghe thấy không? Còn cơ hội! Đừng khóc nữa!”
Lúc này Lý Xuyên mới khôi phục tinh thần, vội vàng đứng lên, đi nhanh tới nắm lấy hai tay tôi, khóc nói: “Thiếu gia, tôi xin cậu! Cậu nhất định phải nghĩ cách cứu tôi! Vì hạng mục này tôi đã vay ngân hàng hơn trăm triệu rồi. Nếu công xưởng này có vấn đề, tôi sẽ không sống nổi mất.”
“Anh đừng kích động, từng bước một, chúng ta cứu người trước, rồi lại nghĩ cách cứu công xưởng.” Tôi nói.
Anh ta khóc gật đầu: “Vâng! Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!”
“Vậy chúng ta cứu người thế nào?” Khả Nhi hỏi.
Tôi giao Lý Xuyên cho trợ lý của anh ta, kéo Khả Nhi lên xe, chỉ địa thế phía trước giảng giải cho cô: “Con đường này của chúng ta là lối duy nhất vào bãi Sư Tử, cũng tương đương với khí khẩu(*) của nơi này. Đã như vậy, vị trí phía Đông công xưởng chính là chìa khóa cứu người.”
(*) Đường ra của khí.
“Tại sao?” Khả Nhi không hiểu.
“Đem vị trí giữa hai núi này hợp thành một chỉnh thế, khí khẩu ở phía Bắc, như vậy cách công xưởng ba cây số hai phương trái phải, chính là kết cấu sinh khí.” Tôi nói: “Mắt cậu tốt, nhìn kỹ về phía Đông, cách đây ba cây số về hai hướng, có phải có một con sông?”
Khả Nhi tập trung tinh thần, nhìn kỹ một hồi, gật đầu: "Có! Không phải rất lớn, nhưng nhìn qua thì là sông!"
Lý Xuyên phản ứng lại, vội vàng lau lau nước mắt nói: “Thiếu gia, bên kia quả thật có một con sông, mặt sông rất rộng, tôi từng ở đó câu cá!"
"Anh đừng làm phiền!"
"Tôi..." Lý Xuyên nhất thời sửng sốt, nhanh chóng ngậm miệng.
Tôi nói tiếp với Khả Nhi: “Nhìn kỹ, bờ sông có cây không?"
"Có, nhiều lắm đấy!"
"Được ! Nhớ vị trí cây, còn cả đường lái xe tới đó" Tôi nói: "Nhất định phải nhớ trong lòng, nhớ kỹ."
Khả Nhi nín thở ngưng thần, nhìn kỹ nơi đó, chỉ chốc lát sau, cô hít sâu một hơi, gật đầu với tôi: "Tôi nhớ rồi."
"Trí nhớ của cậu so với thị lực thế nào?" Tôi không quá yên tâm.
Khả Nhi tự tin cười một tiếng: “Cậu yên tâm, trong kho của anh Phi có đến cả ngàn thứ đồ, tôi có thể nhớ rõ ràng. Mặc dù tôi ít đọc sách, nhưng trí nhớ và thị lực đều rất tốt!"
Tôi nhặt được báu vật rồi!
"Được! Rất tốt." Tôi hưng phấn nhìn cô, dặn dò: "Nhớ rõ, tối nay giờ Tý, chúng ta phải tới đó lấy nước, lấy gỗ. Nơi này không khí không tốt, nếu cậu không nhớ được đường đi, hai ta sẽ nguy hiểm."
Khả Nhi nghiêm túc gật đầu: "Ừ! Cậu yên tâm, tôi nhớ rồi!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: "Được!"
Hai chúng tôi xuống xe, vừa định cùng Lý Xuyên nói chuyện, trợ lý mua ống nhòm đã trở lại.
Anh ta dừng xe, cầm ống nhòm chạy xuống: "Giám đốc Lý! Thiếu gia! Tôi mua được rồi!"
"Bây giờ không cần nữa." Tôi nói: "Anh đi mua hai con dao, mài cho sắc, chất dao phải tốt, buổi tối chúng tôi còn dùng!"
Trợ lý sững sờ: "A? Mua sao? Chuyện này..."
Anh ta nhìn về phía Lý Xuyên.
Lý Xuyên nhíu mày: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi đi!"
"À à, được!" Trợ lý xoay người lên xe, lái đi.
Tôi nhìn Lý Xuyên: "Chúng tôi cũng đừng ở chỗ này đợi nữa, tôi cần muốn tìm một nơi không khí tốt, buổi tối phải bày trận."
"Vậy... đi đâu tìm nơi như vậy?" Lý Xuyên hỏi.
Tôi chỉ núi Hắc Hổ: "Phía sau nó."
Lý Xuyên đã biết: "Được, chúng tôi lập tức đi tìm!"
Chúng tôi lên xe, đổi phương hướng, rời khỏi bãi Sư Tử.
Khả Nhi mở điện thoại di động lên xem bản đồ, nhìn một hồi, không kiềm được nhíu mày, đưa điện thoại di động tới trước mặt tôi: "Thiếu gia cậu xem, phía sau núi Hắc Hổ là một dãy núi, dài mấy trăm cây số, làm sao mà tìm?"
Lý Xuyên ở phía trước cũng phát hiện, xoay người lại nói: “Đúng vậy thiếu gia, đi một vòng, tất cả đều là núi, trừ phi lên núi tìm."
Tôi nhận lấy điện thoại di động của Khả Nhi, phóng đại bản đồ, nhìn kỹ địa thế phía sau núi Hắc Hổ. Phát hiện cách chúng tôi hơn bảy mươi cây số có hai thôn, đều có thể đi đường quốc lộ tới. Hai thôn này, một cái tên Mục Nhi Vi, một tên Hắc Hổ Sơn.
Tôi hơi trầm tư, chỉ vào thôn tên Hắc Hổ Sơn: "Đến đây."
Khả Nhi cười một tiếng: “Được!"