Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 90 - Chương 90. Hàng Long Mộc

Chương 90. Hàng Long Mộc Chương 90. Hàng Long Mộc

Mấy phút sau, nhân viên an ninh trong thôn đến, muốn chạy lên đảo nhỏ cứu hỏa, Lý Xuyên liều mạng ngăn cản, trên bờ loạn thành một đoàn.

Trong đám người đó có an ninh xông qua được, định chạy lên cầu.

Trợ lý của Lý Xuyên đuổi kịp anh ta, xô ngã nhào, hai bên đánh lộn.

Khả Nhi nhìn tình hình hỗn loạn trên bờ, nuốt nước miếng, không nhịn được nhìn về phía tôi.

Tôi không vì chuyện này mà hoang mang, vẫn rất bình tĩnh.

Lý Xuyên có tiền, đừng nói chúng tôi không phóng hỏa, dù có phóng hỏa thật, chỉ cần giải quyết được bằng tiền, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Tôi nhìn tình hình trận pháp, gỗ và nước phù đã chuẩn bị xong, chỉ cần kiên trì thêm 5 phút là được.

Lúc này trên bờ đã động tay chân rồi.

Đám người Lý Xuyên không dám động đến hai ông cụ, nhưng cũng không hề khách khí với đám an ninh trẻ tuổi. Hai trợ lý của anh ta đều có võ, chỉ hơi nhấc tay đã quật ngã an ninh thôn. Hai ông cụ bị chọc tức, gân cổ hét to, bọn họ nói giọng địa phương, đại ý là giết người rồi, giết người rồi, người đâu mau đến.

Lý Xuyên rất sợ ông cụ kích động, nhỡ tức giận xảy ra chuyện, vội dụ dỗ: “Ông ơi! Hai người đừng kêu! Con cho hai ông tiền, mỗi người 100 ngàn! Có đủ không?”

Hai ông cụ vừa nghe, trố mắt nhìn nhau, tiếp tục đồng thanh mắng: “Ai muốn tiền của cậu? Người đâu, nhanh! Giết người rồi!”

Lý Xuyên chỉ còn thiếu nước quỳ xuống van xin họ.

Nhưng hét cứ hét, dù sao bây giờ cũng đã là nửa đêm, người trong thôn đều đã say ngủ, hơn nữa ở đây cũng là ngoài thôn, rất nhiều người không nghe được, cho nên hai ông cụ kêu nửa ngày cũng không có ai tới.

Lý Xuyên không trấn an được, vừa dụ dỗ, hai ông cụ đã kích động, tình hình nhiễu loạn hơn nhiều.

Lúc này, tôi nhìn đồng hồ, thời gian vừa hết.

Tôi đứng lên đi tới bên trận pháp, bấm ngón tay chuẩn bị thu trận.

Một ông cụ thoát khỏi vòng vây, hùng hùng hổ hổ xông lên cầu đá.

Khả Nhi nhìn thấy, vội vàng ngăn lại: "Ông đừng kích động, không sao, bên trong không có lửa, ông đợi thêm một lát!"

Ông cụ rất kích động: "Chị cút ngay cho tôi!"

Khả Nhi nhíu mày: "Ai, ông nói chuyện kiểu gì thế?"

"Tôi bảo chị cút ngay!" Ông cụ gầm thét.

Khả Nhi cố nén giận, cố gắng dùng giọng hòa nhã khuyên ông cụ: “Ông lớn tuổi, cháu không so đo với ông! Công viên không có lửa, ông đừng kích động, có được không?"

"Chị cho là tôi mù rồi chắc?" Ông cụ tức giận chỉ vào công viên: "Đó không phải là lửa thì là... cái gì..."

Ông cụ ngây ngẩn.

Mới vừa rồi ngọn lửa còn cháy ngất trời, trong nháy mắt đã biến mất.Ông cụ dùng sức dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, công viên vẫn bình thường, đâu thấy bóng dáng đốm lửa?

Khả Nhi quay đầu nhìn lại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuyên ông cụ: “Ông nhìn xem, đâu có lửa cháy?"

"Nhưng mà mới vừa rồi... Mới vừa rồi rõ ràng..." Ông cụ quay đầu nhìn ông cụ trên bờ.

Ông cụ trên bờ cũng ngốc người.

Tôi cất nước phù, gánh gỗ lên, đi lên cầu đá, cười với ông cụ: "Ông ơi, chúng con là ảo thuật gia, làm ảo thuật. Xin lỗi ông, để cho ông hiểu lầm."

Ông cụ há hốc miệng: "Cậu... Các người..."

Tôi nhìn Khả Nhi: "Chúng ta đi."

Hai chúng tôi xuống cầu đá, đi lên bờ, hai ông cụ bình tĩnh lại, vọt tới công viên, cẩn thận xem xét, đều ngẩn ra.

"Anh để lại một người giải quyết việc ở đây, chúng ta lập tức về huyện.” Tôi nói với Lý Xuyên.

"Được!" Lý Xuyên phân phó trợ lý ở bên cạnh: "Cậu ở lại, giải quyết chuyện ở đây."

Trợ lý gật đầu: “Được, giám đốc Lý!”

Chúng tôi mở cửa lên xe, đổi phương hướng, rời khỏi thôn Hắc Hổ Sơn.

Đến khi chúng tôi lên đến huyện, trời đã tờ mờ sáng.

Tôi nhìn đồng hồ, bảo Lý Xuyên: "Tìm một khách sạn, tôi và Khả Nhi nghỉ ngơi một chút, mọi người mang gỗ và nước phù tới bệnh viện cứu người."

Lý Xuyên nhất thời sửng sốt: "Thiếu gia, chúng tôi không biết phải làm gì."

"Một lúc nữa sẽ nói với anh." Tôi nói.

Anh ta yên tâm: "Được!"

Anh ta nói với trợ lý: “Đến khách sạn Vạn Hào!”

“Được, giám đốc Lý!” Trợ lý nói.

Khách sạn Vạn Hào là khách sạn tốt nhất trong huyện, 5 sao, khung cảnh khá được. Sau khi đến nơi, Lý Xuyên đặt cho tôi và Khả Nhi một phòng tổng thống. Lấy được thẻ mở phòng rồi, anh ta tự mình đưa tôi lên tầng.

Căn phòng này chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, có điều chúng tôi cũng không kén chọn, có chỗ ngủ là được.

Tôi bảo Khả Nhi đóng cửa lại, dẫn Lý Xuyên tới phòng khách, dạy anh ta làm sao cứu người.

"Nhánh cây trong cốp sau là Hàng Long Mộc tôi luyện nuôi." Tôi nói: “Các anh sau khi đến bệnh viện, tìm một chỗ ở góc Đông Bắc bệnh viện vùi Hàng Long Mộc xuống, ba ngày tiếp đó, tôi muốn anh cho người, 24 giờ ở đó trông nom, không được để cho bất kỳ ai táy máy tay chân."

"Được!" Anh ta gật đầu: “Tôi đã nói trước với viện trưởng, giờ sẽ sắp xếp vài người, bảo đảm không ai động đến!"

"Ừ, chôn xong Hàng Long Mộc, anh đưa 12 bình nước phù cho viện trưởng, để bọn họ cho 45 người uống. Nước phù nhiều, để cho bọn họ phân chia, 5 người nghiêm trọng nhất, phải uống nhiều hơn. Sau khi uống xong, đừng động đến bọn họ. Ba ngày sau, cho dù bọn họ có thể tỉnh lại hay không, Hàng Long Mộc đều phải lấy ra, không được trì hoãn."

"Vậy bọn họ có thể tỉnh lại không?" Anh ta lo lắng hỏi.

Tôi nghĩ ngợi: "Tôi không dám cam đoan, nhưng vấn đề hẳn là không lớn. Chỉ là sau khi tỉnh lại, bọn họ còn phải nằm viện chữa trị một thời gian, dù sao cơ năng thân thể suy kiệt, khôi phục vẫn cần thời gian."

Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, có câu này của cậu, tôi an tâm."

Tôi đứng lên: "Được rồi, anh đi làm đi. Tôi và Khả Nhi phải nghỉ ngơi mấy ngày, các anh cũng nghỉ ngơi đi, chờ những người đó thoát khỏi cơn nguy kịch, chúng ta tiến hành bước kế tiếp."

"Được!” Lý Xuyên đứng lên: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước."

Tôi tiễn anh ta tới cửa, anh ta suy nghĩ một chút, không nhịn được xoay người lại hỏi tôi: "Thiếu gia, cậu có thể tới xem chúng tôi chôn Hàng Long Mộc không? Lòng tôi không dám chắc, sợ làm không đúng..."

"Không thể." Tôi nhàn nhạt nói: "Hôm nay tôi không thể đến đó, đến gần cũng không được."

Lý Xuyên hít sâu một hơi: "Vậy cũng được! Cậu nghỉ ngơi, tôi đi làm đây!"

Anh tôi xoay đi.

Tôi đóng cửa lại, xoay người đi vào phòng vệ sinh, mở nước rửa mặt.

Khả Nhi đi tới hỏi tôi: “Thiếu gia, Hàng Long Mộc có tác dụng gì thế?"

"Đó là trấn vật, trấn ở góc Đông Bắc, trong ba ngày, người trong bệnh viện sẽ không chết được." Tôi nói.

"Vậy sau ba ngày?" Cô đưa khăn lông cho tôi.

"Sau ba ngày, bọn họ không chết, có lẽ tôi sẽ bị cắn trả." Tôi nhận lấy khăn lông, lau tay lau mặt: “Minh giới không cho phép người phàm can thiệp vào công việc của họ, đây là vì cứu người, bất đắc dĩ mà thôi, một số lúc, một số chuyện, phải có chừng mực."

"Tôi hiểu rồi.” Cô gật đầu.

Tôi nhìn cô: "Cậu ra ngoài đi, tôi muốn tắm."

Bình Luận (0)
Comment