Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 91 - Chương 91. Đạo Pháp Trường Tồn

Chương 91. Đạo Pháp Trường Tồn Chương 91. Đạo Pháp Trường Tồn

Ba ngày tiếp sau đó, tôi và Khả Nhi ngủ suốt ngày, không hề rời phòng.

Thật sự quá mệt mỏi, ngủ không đủ, không bổ sung được sức lực.

Sáng ngày thứ tư, Lý Xuyên gọi điện cho tôi, kích động nói những người đó tỉnh rồi, đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, Hàng Long Mộc cũng đã đào lên.

“Biết rồi.” Tôi mơ mơ màng màng nói: “Đốt Hàng Long Mộc đi, giữ tro lại, tôi còn cần dùng.”

“Được!” Lý Xuyên hưng phấn nói.

Tôi cúp điện thoại, ngủ tiếp.

Khả Nhi mở mắt nhìn tôi, tiến sát lại gần ngực tôi, ôm tôi ngủ.

Mà tôi, đã sớm ngủ đi mất.

Chạng vạng tối, tôi rốt cuộc cũng tỉnh ngủ.

Duỗi người đứng lên nhìn, Khả Nhi đã dậy, đang trong phòng tắm.

Tôi chà xát mặt, đứng dậy xuống giường, đi tới phòng khách, rót hai y cà phê, một mình bưng một ly ngồi trên ghế sofa, vừa uống vừa suy nghĩ chuyện tiếp theo.

Mạng người đã cứu được, việc tiếp theo phải giải quyết chính là thi thối.

Mùi thối xông từ dưới đất lên, chuyện này vô cùng quái dị, vì dù cho bên dưới thật sự có thi thể thối rữa, mùi thối cũng không thể xuyên qua mấy chục tấc đất xông lên, huống chi đó là nhà xưởng, dùng bê tông cốt thép làm nền, mùi thối căn bản không thể lên được.

Bởi vậy mùi hôi thối không phải từ thi thể thối rữa sinh ra, mà là sát khí dưới đất có mùi này. Đất có dày hơn, bê tông cốt thép có vững chắc, cũng không cản được sát khí bốc lên, chỉ là sát khí mang mùi thi thối cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy, không biết thật sự có chuyện như vậy hay không, tôi cũng không dám chắc.

Rốt cuộc là thứ gì cơ chứ? Thi thối?

Hay là sát khí.

Tôi rơi vào trầm tư.

Khả Nhi tắm xong, lau khô tóc, mặc áo choàng tắm trở lại.

“Thiếu gia, đây là cho tôi sao?” Cô bưng cà phê tới hỏi.

Tôi đang nghĩ chuyện sát khí, không để ý tới cô.

Cô cũng không lúng túng, bưng cốc đi tới ngồi xuống cạnh tôi uống.

Tôi cũng uống cà phê.

“Thiếu gia đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Cô tò mò hỏi.

“Đang nghĩ chuyện dùng pháp thuật.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Dùng pháp thuật?” Cô hứng thú đặt cốc xuống, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay tôi: “Giống như trong phim, khai đàn sao?”

Bộ ngực săn chắc qua lớp áo tắm đè lên tay tôi, mềm mại cứng rắn lại ấm áp.

Tôi theo bản năng tránh đi, hỏi: “Trong phim là kỹ xảo, bình thường không phải như vậy.”

“Vậy là như thế nào?“ Cô hỏi.

“Giống như tu phù, có thể dùng giấy hoặc không.” Tôi nói: “Người bình thường, với pháp thuật thông thường phải dùng thủ quyết, bùa chú, pháp thuật uy lực lớn hơn mới phải khai đàn.”

“Vậy cậu thì sao?”

“Tôi không mặc đạo bào, cho nên cũng không biết cách khai đàn.” Tôi nói: “Chú Hai tôi học thuật khai đàn, khác với thứ tôi học, tôi dùng trận pháp.”

“Vậy cái nào lợi hại hơn?” Cô hỏi.

“Không có cái nào lợi hại hơn, chỉ có ai tu vi cao hơn, ai giỏi hơn.” Tôi nói: “Cách khai đàn, nguy hiểm nhỏ, tiêu hao cũng nhỏ, thích hợp với cuộc sống bình thường, cách dùng trận pháp bày trận, uy lực lớn, tiêu hao cũng lớn, không bất đắc dĩ, không thế tùy tiện sử dụng.”

“Cách khai đàn phù hợp với cuộc sống ngày thường? “Cô không hiều: “Tại sao?”

Tôi cười nhạt: “Ví dụ như chú Hai tôi, chú ấy đi làm việc cho dân làng, không phải việc gì quá lớn. Chỉ là đi trừ tà cho nhà này, siêu độ cho nhà kia, hôm nay đánh nhau với cây Hồng Bì, mai lại đại chiến với hồ ly. Những chuyện như vậy, phần lớn dùng một đạo phù là giải quyết được, nếu như không được thì thêm một đạo nữa, thêm rồi không được mới khai đàn. Dân làng thì có thế gặp phải chuyện gì? Những thứ này đối với họ như vậy là đủ.”

“À, tôi hiểu rồi…” Cô gật gật đầu: “Khai đàn không dùng vào chuyện lớn, giống như việc lần này, nếu chú Hai tới, có lẽ sẽ có chút chật vật, có phải ý như vậy không?”

“Phải, cho nên pháp không phân cao thấp, người bất đồng mà thôi.” Tôi nói: “Cách dùng trận pháp, uy lực cũng lớn hơn một chút, dùng vào những chuyện đáng giá, nếu để chú Hai khai đàn, không phải là mệt chết sao? Làm việc phải căn cứ vào tình hình mà chọn biện pháp, càng phải biết lượng sức mình, nếu chỉ vì hư danh, được không bằng mất, không phải là đạo pháp trường tồn, bản thân cũng không chịu được.”

Khả Nhi sùng bái nhìn tôi: “Thiếu gia giỏi quá!”

Tôi bình tĩnh cười một tiếng: “Đây là ông nội dạy tôi, tôi chỉ thuật lại lời ông mà thôi.”

“Cậu quá khiêm tốn rồi! Ông nội cậu bao nhiêu tuổi? Ông nội xông pha giang hồ cả đời, tiến đến cảnh giới này không có gì là lạ, cậu không giống thế, cậu mới mười tám, có thể đến tầng này, thật sự không tầm thường.”

Tôi nhìn cô: “Công phu nịnh hót của cậu tu luyện cũng không tệ.”

Khả Nhi cười hì hì: “Đây là chân truyền từ anh Phi, trò giỏi hơn thầy mà thôi!”

Tôi bị cô chọc cười: “Được rồi, cậu thắng.”

Khả Nhi cười bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, lại hỏi tôi: “Cậu đã nghĩ xong phải làm thế nào chưa?”

“Tôi cũng không biết có được hay không, phải thử xem.” Tôi nói: “Dẫu sao tôi cũng trẻ, nội công tu vi còn thiếu, không biết có chế phục được khí đen kia không, tôi cũng không chắc.”

“Không sao, cậu nhất định làm được!” Cô tự hào nhìn tôi: “Cậu là giỏi nhất!”

“Chuyện chưa làm được đừng vội nói, chuyện phong thủy, không ai có thể nói trước.” Tôi nhìn cô: “Ở trong phòng cũng chán rồi, đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài dạo một chút, hít thở không khí.”

“Ừ, được!”

Cô một hơi uống hết cốc cà phê, mang cốc đi, thay quần áo.

Chúng tôi rời khỏi khách sạn, gọi xe, tới phía Đông huyện, đến một quán lẩu nổi tiếng trong khu. Nơi này chuyên nấu món ăn Quảng Đông, món nổi là Việt Thức Thanh Thủy bên lò, Khả Nhi lên mạng tra thử, phát hiện đánh giá cũng không tồi, vì vậy hai chúng tôi liền đi vào.

Sau khi ngồi xuống, tôi đưa menu điện tử cho cô, để cô gọi thức ăn.

“Đi theo thiếu gia thật hạnh phúc.” Cô nhìn menu cảm khái: “Dẫn tôi đi chơi, giúp tôi kiếm tiền, còn được đi giải khuây, vừa được ăn ngon! Aizz, cậu nói xem có phải đời trước tôi đã giúp mười ngàn ông cụ bà cụ nào đó sang đường, mới tu được phúc phần ngày hôm nay không?”

Tôi bật cười: “Cậu gọi thức ăn đi, nói nhiều quá.”

Cô cười, trả menu cho nhân viên: “Không gọi, mang hết lên cho tôi.”

“Dạ tiểu thư, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay.” Phục vụ nói.

“Được! Sắp xếp đi!”

Phục vụ quay người rời đi.

Khả Nhi nhìn tôi: “Nói rồi nhé, hôm nay tôi trả, không được giành với tôi!”

Tôi gật đầu: “Được!”

Lẩu rất nhanh được mang lên, chủ yếu là hải sản, thức ăn ở đây có món chính là cá hấp nguyên vị, rất tươi ngon.

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, không bàn đến chuyện Lý Xuyên, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị.

Đang ăn thì Lý Xuyên gọi tới.

“Thiếu gia, nghỉ ngơi thế nào rồi?” Anh ta hỏi tôi.

“Khá ổn, sao thế?” Tôi hỏi.

“À, không có gì, tôi muốn mời cậu ăn cơm tối, cậu xem được không?”

“Tôi cũng sắp ăn xong rồi.” Tôi nói.

“A? Tại tôi tại tôi, tôi phải gọi sớm hơn mới đúng.” Anh ta lúng túng: “Thiếu gia, vậy cậu ăn đi, tôi không quấy rầy.”

“Không sao.”

Tôi cúp điện thoại, suy nghĩ một hồi, nhìn Khả Nhi: “Tôi nghĩ xong rồi.”

Khả Nhi cười, gật gật đầu: “Được, vậy bắt đầu thôi."

Tôi lại cầm điện thoại lên, gọi cho Lý Xuyên.

Lý Xuyên lập tức bắt máy: “Thiếu gia, mời nói!”

“Chuẩn bị 9 quả cầu thủy tinh, màu trắng, càng lớn càng tốt.” Tôi nói: “Ngoài ra chuẩn bị thêm dây đỏ 9m, phải bền chắc, ngày mai tới bãi Sư Tử.”

Lý Xuyên chỉ chờ những câu này: “Được! Tôi lập tức đi làm!”

Tôi cúp điện thoại, nâng cốc lên: “Nào.”

Khả Nhi cười một tiếng, nâng cốc lên cụng với tôi, một hơi uống cạn.

Bình Luận (0)
Comment