Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 92 - Chương 92. Trận Tụ Linh

Chương 92. Trận Tụ Linh Chương 92. Trận Tụ Linh

Ngày hôm sau, bãi Sư Tử có nắng ấm, trời quang đãng.

Tôi và Khả Nhi đeo khẩu trang bảo hộ, chiến tuyến đẩy thêm chừng 200m, chọn một mảnh đất trống trải bên công trường, bố trí trận pháp tại đây.

Lý Xuyên và hai trợ thủ đứng từ xa nhìn, khẩn trương không thôi, bởi trước khi lên đường tôi đã nói với anh ta, trận pháp này là lần đầu tiên tôi sử dụng, có thể sẽ không đạt tới hiệu quả như mong muốn, trong lòng không dám chắc. Nếu như thành công, tiêu trừ đi mùi thi thối mới có thể tiến hành bước kế tiếp, nếu không thành, chuyện này dù tôi cố gắng hết sức, công xưởng có lẽ cũng không cứu được.

Thật ra tôi vẫn có lòng tin vào pháp thuật của mình, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm, hơn nữa đối mặt với chuyện lớn thế này, nếu nói quá chắc chắn, dễ xảy ra biến số, cho nên tôi vẫn chừa lại đường lui cho mình.

Giờ Thìn vừa đến, chúng tôi bắt đầu bày trận.

Tôi dùng tro của Hàng Long Mộc, vẩy xuống đất thành ba hình tròn đường kính 3m bố trí giống hình chữ Phẩm(*). Sau đó mang 9 quả cầu thủy tinh bày vào trong vòng tròn, vẫn bày hình chữ Phẩm. Sau đó tôi nhận dây đỏ từ tay Khả Nhi, làm thành một cái kết đầu rồng.

Kết đầu rồng, là một cách kết dây, hình dáng giống với đầu rồng, hai đầu kết thành hình đầu rồng nên gọi là kết đầu rồng. Loại dây này có tác dụng cản trường khí, thường dùng để cứu người, dùng nó cứu người từ trong trận pháp ra, có thể không chịu ảnh hưởng của trận pháp.

Tôi để đầu rồng kết ở thắt lưng, đầu kia giao cho Khả Nhi, cũng để cô đeo ở thắt lưng.

“Một lúc nữa tôi vào trận pháp làm phép, cậu ở ngoài hộ pháp cho tôi.” Tôi dặn dò cô: “Nếu thuận lợi, bên ngoài sẽ sấm chớp, mưa to như trút. Lúc tôi làm, cậu không được động đến kết đầu rồng, khi nào thấy tôi té xỉu, nhớ tới bên ngoài kéo tôi ra, nhớ không?”

Khả Nhi gật đầu: “Nhớ!”

“Trận Cửu Tinh Tụ Linh uy lực to lớn, dễ dẫn tới sấm sét.” Tôi nhìn cô: “Nhớ này, kéo tôi chạy về phía Lý Xuyên, chạy được bao xa thì chạy. Nhưng một khi cậu ngã xuống, nhất định không được động đậy, hơn nữa còn phải ngừng thở, chờ đến khi gió ngừng mới được đứng lên.”

“Bất động, ngừng thở?” Cô sửng sốt: “Tại sao?”

“Đừng hỏi tại sao, nhớ lời tôi là được.”

Ánh mắt cô thoáng qua chút bất an: “Thiếu gia, lần này có phải… vô cùng nguy hiểm?”

“Chỉ cần cậu làm như tôi nói, sẽ không gặp nguy hiểm.” Tôi kiểm tra sợi dây đeo ở hông cô, cười một tiếng: “Nhớ, nhìn thấy tôi ngất đi rồi, phải nhanh chóng lôi tôi ra ngoài.”

Khả Nhi hít vào một hơi thật sâu, dùng sức gật đầu: “Được!”

Tôi vỗ bả vai cô, xoay người đi vào trận pháp.

Tôi đã bước đến vòng tròn bên trái, vừa định thần, thủ quyết điểm trên đất hai lần, bố trí trận Thái Cực. Sau đó đứng dậy, tôi đi tới cầu thủy tinh ở hướng chính bắc, bấm ngón tay vẽ phù Tam Tài Tụ Linh, niệm chú ngữ: “Thiên cương, địa sát, linh nguyên, tam tài hợp khí, sắc!”

Quả cầu thủy tinh phát ra tia sáng trắng, phù thành.

Sau đó, tôi lại tới bên hai quả cầu ở bên ngoài, cũng vẽ phù Tam Tài Tụ Linh.

Ba đạo phù Tam Tài Tụ Linh nhập vào trận Thái Cực, biến thành một trận Tam Tài Tụ Linh mạnh mẽ.

Trận pháp vừa thành, không khí xung quanh bắt đầu lưu động, hơi đất, sát khí cùng linh khí từ bốn phương tám hướng trào vào trận pháp, bên trong vòng tròn hiện ra kim quang nhàn nhạt.

Tôi lẳng lặng nhìn, xác nhận trận pháp vận hành bình thường mới xoay người đi tới bên cạnh.

Mười mấy phút sau, hai trận pháp Tam Tài Tụ Linh cũng được kích hoạt, ba trận pháp hợp thành một chỗ, trở thành trận Cửu Tinh Tụng Linh uy lực to lớn. Trận pháp vừa thành, khí đất mấy cây số xung quanh cùng linh khí, sát khí toàn bộ tụ tập tới, trường linh khí nhô lên thành một kết giới ba màu xinh đẹp.

Khả Nhi ngây ngẩn nhìn.

Đám người Lý Xuyên ở xa nhìn cũng ngốc người.

Bầu trời ở phía xa, mây đen dần dần bay tới, được trận Cửu Tinh Tụ Linh dẫn dụ, chậm rãi bay về phía chúng tôi.

Tôi đứng trong trung tâm thái cực của trận pháp, nhìn khí đen, tĩnh tâm, dùng phương pháp thở thai tức, nắm chồng ba lớp lôi quyết hộ thân, tay phải đổi thành chỉ quyết, bắt đầu làm pháp.

Khí đen tăng nhanh tốc độ, mãnh liệt nhào tới.

Tôi hơi tồn thần, đầu nghĩ phù Thanh Long, ngón trỏ và ngón giữa tay phải ở mi tâm bóp một đường, bắn vào pháp trận, đồng thời tồn tư đổi thần, mặc niệm: “Đông phương thanh long chân quân, hóa!”

Phù Thanh Long nhanh chóng hóa thành một cỗ sát khí, mượn khí trường trận Cửu Tinh Tụ Linh mạnh mẽ xông thẳng đến chân trời, trong nháy mắt, thiên địa thay màu, mây đen từ bốn phương tám hướng bay đến, phủ lên bãi Sư Tử.

Khí đen tốc độ nhanh hơn, hút vào trong trận Cửu Tinh Tụ Linh.

Lần đầu tiên dùng pháp thuật này, tôi vô cùng khẩn trương, nhưng giờ phút này, tôi cũng không nhớ đến việc này nữa. Phù Thanh Long nhập mây sẽ tạo nên uy lực to lớn, nếu như không cẩn thận không chế, mất đi sự điều khiển, hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Mà giờ phút này, tôi tạm thời không khống chế nó, thả cho nó thoải máy bay, chỉ cần công kích được đám mây đen là được.

Mây đen run lên, khí đen bị hút tới nháy mắt tiêu tan.

Ầm âm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Sấm sét dội về, dày đặc đánh lên mây đen, xẻ năm xẻ bảy chúng ra. Nhưng mây đen tựa như có sinh mệnh, rách nhưng không biến mất, vô cùng ương ngạnh.

Xem ra chỉ dựa vào phù Thanh Long không đủ để chế phục nó.

Trong lòng tôi lúc này, đã nắm chắc.

Tôi dùng ý niệm vẽ ra phù Thanh Long, vừa tĩnh tâm tồn thần, vừa nghĩ triệu phù Huyền Vũ, ngón trỏ ngón giữa tay phải bóp mi tâm, bắn vào trận pháp, đồng thời tồn tư đổi thần, mặc niệm: “Bắc phương huyền vũ chân quân, hóa!”

Phù Huyền Vũ hóa thành khí trắng, gào thét xông vào đám mây.

Trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu chỉ tí tách, càng ngày càng lớn, trong phút chốc, mưa to như trút, phủ lên bãi Sư Tử.

Tôi và Khả Nhi đều ướt đẫm.

Đám Lý Xuyên trốn vào trong xe.

Mưa quá lớn, họ không thấy tình hình bên này.

Tôi lên mười hai phần tinh thần, một bên điều nội khí hộ thân, một bên đồng hóa Thanh Long Bạch Hổ, nhất tâm tam dụng, nhất thần tam hóa(*), đã đến cực hạn.

(*) 1 đầu óc mà làm 3 việc, biến hoá 3 pháp thuật

Trạng thái này, tôi chỉ có thể kéo dài không đầy một khắc, nói cách khác, nếu đã cố hết sức vẫn không giải quyết được mây đen trên công xưởng, tôi cũng kiên trì không nổi nữa.

Không còn cách nào khác, tôi mới 18, nội công tu vi vẫn còn kém.

Khả Nhi tập trung toàn bộ tinh thần nhìn tôi, cô không dám nói câu nào, sợ quấy rầy đến tôi, hai tay nắm chặt sợi dây, chỉ đợi tôi có dấu hiệu té xỉu sẽ lôi tôi ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm mây đen ở xa, hỏa khí lên tới ngực, mi tâm đau nhói không dứt, huyết Bách Hội trên đỉnh đầu cũng mơ hồ đau đớn. Nhưng tôi không dám dừng lại, không dám phân tâm, tôi có lòng tin vào bí pháp của Ngô gia, tin tưởng bản thân chắc chắn thu phục được đám mây thối kia!

Một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Trước mắt tôi đã biến thành màu đen, dường như đã không còn kiên trì nổi nữa.

Lúc này, trong đám mây đen đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, ầm một tiếng, trong nhát mắt tiêu tan. Mưa tẩy sạch mây tàn, cọ rửa công xưởng, cũng tẩy rửa bãi Sư Tử. Khí đen còn sót lại trôi theo làn mưa, một lần nữa trở lại lòng đất, biến mất.

Mùi thối gay mũi biến mất.

Tôi cẩn thận xác nhận, chắc chắn khí đen đã biến mất, nắm Huyền Vũ quyết chỉ lên trời, tâm niệm điều động phù Huyền Vũ.

Mưa trong nháy mắt nhỏ đi, từ từ ngừng.

Thu hồi phù Huyền Vũ, tôi hít một hơi thật sâu, định thần, lại đổi sang Thanh Long quyết, chỉ lên trời, tâm niệm điều động phù Thanh Long.

Sấm sét mãnh liệt dừng lại, Thanh long phù biến thành sát khí, trở lại trận pháp, giống như phù Huyền Vũ hóa thành thần quang, trở lại mi tâm tôi.

Đầu óc tôi ong ong, huyết khí dâng trào, hai chân như bị đổ chì, toàn thân như có gai đâm, khó chịu không cách nào hình dung.

Khó chịu như vậy, trận pháp cũng có chút mất khống chế.

Mưa tạnh, sấm cũng ngừng, nhưng mây lại không tản ra.

Linh khí bị trận Cửu Tinh Tụ Linh hút lại càng nhiều, sát khí cũng nặng hơn, khí đất xông lên hung mãnh, trường khí trào qua trận pháp về chân trời, khiến mây đen ngày càng dày, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm.

Lúc này tôi có hai lựa chọn, hoặc là nhanh chóng thu trận, như vậy sẽ không bị nội thương quá nặng.

Hoặc là rời khỏi trận pháp, như vậy nội thương sẽ trầm trọng, nhưng ít ra không bị sét đánh chết.

Nhưng giờ khắc này, tôi không còn sức thu trận pháp lại nữa.

Người tôi mềm nhũn, rầm một tiếng, ngã xuống bùn.

Khả Nhi nhìn thấy, vội kéo sợi dây, xoay người chạy, nhanh chóng lôi tôi ra khỏi trận pháp.

Cô nhớ lời tôi, bước chân không ngừng, đem toàn lực chạy về hướng Lý Xuyên.

Nhưng chạy không được bao xa, cô thét lên một tiếng kinh hãi, trượt chân ngã xuống.

Dường như ngay lúc đó, một tia chớp chui ra từ mây đen, từ trên trời đánh xuống, một tiếng nổ bổ tới trận Cửu Tinh Tụ Linh.

Khả Nhi co rúc trên đất, bịt kín lỗ tai.

Sau khi sét đánh, trận Cửu Tinh Tụ Linh tản ra, trường khí to lớn bị mất khống chế, đánh ra tứ tán, trong nháy mắt cuồng phong nổi lên.

Hai chúng tôi không nhúc nhích, nín thở.

Gió lớn thổi suốt mười mấy phút, thổi mây trên trời tản đi.

Gió ngừng, ánh nắng tươi sáng, mùi thối trong không khí biến mất, vô cùng mát mẻ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng vươn người tới, nhìn lên bầu trời, không kiềm được khẽ cười.

Khả Nhi chạy tới ôm lấy tôi: "Thiếu gia! Cậu sao rồi?"

Tôi không lên tiếng, trong miệng xộc ra một ngụm máu tươi, nghiêng đầu, ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment