Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.
Tôi mở mắt ra vội ngồi dậy, xoa xoa lồng ngực thì thấy không còn đau nữa, tôi thử điều nội khí, khinh lạc thông không bị cản trở, nội khí ở đan điền rất mạnh, không có một chút dấu hiệu bị tổn thương.
Nội thương của tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Tôi ngớ ra.
Chuyện gì thế này?
Đang lúc ngồi ngây ngốc thì Khả Nhi mang đến một cốc nước.
Thấy tôi đã tỉnh, cô vội vàng đi đến, để cốc nước ở đầu giường, rồi ân cần hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi hả? Còn khó chịu không?”
“Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Cậu đã ngủ mất một ngày một đêm rồi.” Khả Nhi nói: “Trên đường từ bãi Sư Tử quay lại, cậu bị thổ huyết, suýt chút nữa dọa chết tôi rồi!”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó trên người cậu ánh lên một tia sáng trắng, sau đó thì không thổ huyết nữa.” Cô nói: “Về đến khách sạn, tôi giúp cậu lau người, thay quần áo bằng chiếc áo tắm, sau đó cậu cứ thế ngủ cho đến bây giờ.”
Tôi sững lại, lúc này mới ý thức được quần áo trên người khác lúc đầu.
Mặt tôi ửng đỏ, nhìn cô: “Vậy cậu...”
Cô cười, đùa với tôi: “Ai da chẳng sao cả, dù sao tôi sớm đã nhìn thấy rồi, rất hùng tráng đấy...”
Tôi ngượng chín mặt, khụ khụ vài cái: “Ờm… ừ...”
“Cậu tỉnh dậy thì tốt rồi.” Cô cầm cốc nước qua cho tôi: “Còn khó chịu không?”
“Hết rồi, nội thương đã hoàn toàn bình phục.” Tôi đón lấy cốc nước, uống một ngụm.
“Vậy thì tốt.” Cô thở phào: “Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện về sau, chúng ta không cần vội.”
Tôi uống xong, đặt cốc xuống rồi hỏi: “Cậu vừa nãy nói là trên người tôi ánh lên một tia sáng trắng?”
“Đúng vậy!” Cô gật gật đầu: “Sau đó thì cậu không thổ huyết nữa.”
Tôi ngộ ra, móc ra mặt dây chuyền tử liêu: “Lẽ nào là cô ấy?”
“Tôi cũng cảm thấy có thể là cô ấy.” Khả Nhi nhìn vào mặt dây chuyền tử liêu: “Tôi nhớ anh Phi đã từng nói, cô ấy có thể ngăn được thiên kiếp cho chủ nhân.”
“Nhưng cô ấy đã bị đánh tiêu tan trong Ngũ Lôi Liệt Hỏa rồi cơ mà.” Tôi nghi hoặc: “Sao lại có thể chứ?”
“Tôi cảm thấy không có gì là không thể, cô ấy là linh ngọc ngàn năm, sao cậu biết cô ấy nhất định tiêu tan rồi?” Cô nhìn tôi: “Anh Phi nói, anh ấy luôn cảm thấy Ngọc cô nương vẫn còn, không giấu gì cậu, tôi cũng cảm thấy như vậy, đặc biệt là tối hôm qua sau khi tia sáng trắng đó xuất hiện thì tôi càng tin, cô ấy nhất định vẫn tồn tại!”
“Nếu như cô ấy vẫn tồn tại, vậy tại sao cô ấy không lộ diện? Tại sao tôi không cảm nhận được cô ấy?” Tôi hỏi.
Cô nhún vai: “Vậy cậu không được tỉnh táo rồi, hoặc là cô ấy không muốn để cậu nhìn thấy...”
Tôi nhìn mặt dây chuyền tử liêu trong tay, trầm mặc.
“Thiếu gia, cậu... không sao chứ?” Khả Nhi hỏi nhỏ.
“Không sao.” Tôi cất nó đi rồi hỏi cô: “Đúng rồi, Lý Xuyên đâu?”
“Buổi sáng anh ta có gọi điện đến hỏi cậu sao rồi, tôi nói cậu vẫn chưa tỉnh.” Khả Nhi nói: “Anh ta nói là khi nào cậu tỉnh lại thì báo với anh ta một tiếng, anh ta sẽ đến ngay.”
Tôi nghĩ ngợi, cầm điện thoại ở đầu giường lên, rồi gọi điện cho anh ta.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi à? Sức khỏe thế nào rồi?” Lý Xuyên có chút kích động.
“Ở chỗ bãi Sư Tử như thế nào rồi? Thi thối lại xuất hiện sao?” Tôi hỏi.
“Không có, mọi thứ bây giờ vẫn bình thường.” Anh ta vui mừng nói: “Thiếu gia, cậu thật sự quá lợi hại! Tôi phục rồi, tâm phục khẩu phục!”
“Bây giờ tôi sẽ qua đó, tôi phải đến chỗ bãi Sư Tử xem thế nào.”
“Bây giờ?” Anh ta sững lại: “Thiếu gia, cậu vừa mới tỉnh lại, sức khỏe có ổn không?”
“Không sao rồi, tôi sẽ tới đó ngay.”
“Ừ!”
Tôi tắt máy rồi nhìn Khả Nhi: “Tối qua cậu ngủ không được ngon?”
Khả Nhi cười: “Tôi không sao!”
Tôi gật gật đầu: “Chúng ta đến công xưởng xem tình hình thế nào.”
“Cần vội vàng vậy không?” Cô hỏi.
“Cần.” Tôi ra xuống giường: “Ở bên dưới đất bãi Sư Tử có trấn vật rất lợi hại, nhân lúc bây giờ không có thi thối, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi kiểm tra xem thứ đó rốt cuộc là thứ gì. Nếu không giải quyết tận gốc thì thi thối sẽ sớm xuất hiện, tôi không muốn chuyện hôm qua lại xảy ra lần nữa.”
Khả Nhi hiểu ra: “Vâng!”
Mười mấy phút sau, Lý Xuyên đã đến, tôi và Khả Nhi xuống lầu lên xe, rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến bãi Sư Tử.
Đến bãi Sư Tử, tôi bảo Lý Xuyên đỗ ở chỗ xa xa, rồi xuống xe kiểm tra.
Bầu không khí rất tốt, trong lành tươi mới đượm mùi cỏ xanh, khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái, thanh thản.
Tôi cảm thấy yên tâm, rồi quay lên xe, dặn dò Lý Xuyên: “Đi thẳng đến công xưởng đi.”
“Được.” Lý Xuyên nhìn sang người trợ lý: “Đi đến công xưởng.”
“Dạ vâng, giám đốc Lý.” Người trợ lý cũng thấy yên tâm, đi men theo con đường đi thẳng đến công xưởng.
Đến bên ngoài cửa lớn của công xưởng, tôi bảo bọn họ dừng xe, đứng đợi ở cửa, tôi dẫn theo Khả Nhi đi vào trong.
Trong nhà máy sản xuất gang thép im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào, khí trường cũng bình thường, không phát hiện được tà khí hay sự xuất hiện của âm khí.
Tôi dẫn Khả nhi đến trước lầu chính rồi dừng lại, ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận mặt đất.
Khả Nhi cũng ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn tôi.
“Địa khí bình thường, không có vấn đề gì.” Tôi đứng dậy, rồi nhìn xung quanh: “Quái lạ, chỗ này cũng rất sạch sẽ?”
Khả Nhi không hiểu: “Sạch sẽ không tốt à?”
Tôi liếc nhìn cô: “Quá sạch sẽ, thì chúng ta kiểm tra thứ ở bên dưới như thế nào? Cũng không thể dỡ cái lầu này trực tiếp đào nó lên được.”
Khả Nhi ái ngại nhìn tôi: “Vậy... bây giờ làm thế nào? Kiểm tra thế nào?”
Tôi nghĩ ngợi, rồi lấy điện thoại gọi cho Lý Xuyên: “Cửa ở lầu chính bị khóa rồi, anh mở được không?”
“Được, tôi có thẻ gác cổng.” Anh ta nói.
“Vậy anh qua luôn đi, một mình thôi.”
“Vâng, thiếu gia! Tôi sẽ đến ngay!”