Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 98 - Chương 98. Con Mắt

Chương 98. Con Mắt Chương 98. Con Mắt

Con mắt đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lập tức biến mất.

Tôi định thần lại, mở cửa xuống xe, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả.

Đó là thứ gì? Hoặc có thể nói con mắt đó là của thứ gì?

Tôi nhìn cửa sổ xe, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy, mơ hồ cảm thấy nó giống như con mắt của dã thú, một nhãn cầu to bằng chiếc xe của chúng tôi. Con mắt đã như thế rồi, vậy cái đầu của nó to đến mức nào? Nó có phải trấn vật ở bên dưới không? Có phải nó đã xuất hiện rồi?

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ đều rất bình thường, không khác gì so với lúc trước, không giống cảnh tượng trấn vật xuất hiện, vậy con mắt lúc nãy ở đâu ra?

Khả Nhi nhìn thấy tôi bước xuống xe, cô lập tức bừng tỉnh, rồi theo tôi xuống.

“Thiếu gia, sao vậy?” Cô vội hỏi.

“À... không có gì.” Tôi dịu dàng nói: “Tôi xuống đi vệ sinh.”

Vừa nói xong, tôi liền đỏ mặt, trong lòng nghĩ sao mình lại có thể nói câu đó ra được? Khả Nhi là con gái cơ mà!

Khả Nhi lại không bận tâm, cô thở phào một tiếng: “Đi vệ sinh thì cũng đâu cần xuống xe đâu, không phải đã nói với cậu rồi sao? Trên xe có phòng vệ sinh mà.”

“À, tôi quên mất.” Tôi hắng giọng: “Đi, lên xe thôi.”

Khả Nhi không nghĩ nhiều liền quay lên xe ngủ tiếp.

Đi vệ sinh xong tôi rửa tay rồi quay lại ngồi cạnh Khả Nhi như lúc đầu, tiếp tục quan sát bên ngoài.

Lúc này, tiếng chiêng trống càng gần hơn, tôi có thể nghe rất rõ.

Phán đoán theo hướng phát ra tiếng thì có lẽ nó đang rất gần ở lầu chính.

Tôi nhắm mắt lại, vừa nghe vừa cảm giác sự biến đổi của khí trường, như vậy có lợi cho thiên phú nhanh nhạy với khí trường, bất cứ một sự biến hóa nhỏ bé nào cũng đều không thoát khỏi cảm nhận của tôi.

Nhưng không biết từ lúc nào, tôi lại ngày càng buồn ngủ, trong lúc mơ hồ tôi đã ngủ say mất.

Lúc trời sắp sáng, tiếng chiêng trống trong khu sản xuất bỗng im bặt.

Âm thanh vừa dứt, hai chúng tôi cùng tỉnh lại.

Tôi ngồi dậy dụi dụi mắt, mở cửa xuống xe rồi quan sát xung quanh.

Khả Nhi ngáp một cái, vươn vai rồi xuống xe đến bên cạnh tôi: “Thiếu gia, sao vậy? Không có gì bất thường à?”

“Mẹ nó chứ.” Tôi không nhịn nổi liền chửi bậy một tiếng: “Rốt cuộc là như thế nào! Mẹ nó sao lại sạch sẽ như vậy!?”

Thấy tôi chửi tục, Khả Nhi cười hì hì.

Lúc này tôi mới định thần lại, vội đứng dậy: “Xin lỗi, tôi...”

“Đừng đừng!” Khả Nhi vội nói: “Cậu đừng xin lỗi, đàn ông con trai làm gì có ai không chửi tục? Không chửi tục vẫn được coi là đàn ông sao? Hê hê, cậu chửi rất hay, rất có mùi vị đàn ông, nào nào, chửi thêm vài câu nữa đi!”

Tôi cười ngại ngùng: “Cậu đừng đùa tôi nữa...”

“Không đùa, tôi nói thật đấy.” Cô vui vẻ nhìn tôi, cảm khái nói: “Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(*), anh Phi ngày nào cũng chửi thiên hạ, nhưng sao tôi lại cảm thấy anh ấy như là một ông già thô lỗ, nhưng thiếu gia bình thường hào hoa phong nhã, thi thoảng chửi vài câu như này, tôi lại cảm thấy vô cùng ngầu!”

(*) Mỗi người mỗi vật đều có sống mệnh, đặc thù riêng của mình, có người hơn kém mình. Nhưng nếu lấy ra so sánh thì thấy mình thua kém chỉ muốn chết, muốn ném đi.

Cô hệt như người hâm mộ đu thần tượng, nhìn tôi với bộ mặt sùng bái. Tôi hắng giọng: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu đi rửa mặt đi, chút nữa chúng ta đổi địa điểm.”

“Ok!” Khả Nhi cười quay lại xe đi rửa mặt mũi.

Tôi thở ra một hơi dài, nhìn xung quanh, lắc đầu bất lực.

Rửa mặt đánh răng xong, tôi bảo Khả Nhi lái xe rồi dừng ở gần lầu chính. Tiếp đó tôi mở cửa xuống xe, dùng thẻ gác cổng mà Lý Xuyên đưa cho để mở cửa lớn của lầu chính, rồi đi vào trong.

Ban ngày, bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì thế nên tôi cũng không muốn quan sát thêm nữa, chi bằng lên khu làm việc của anh ta ngủ một lúc. Dù trên xe có dễ chịu hơn đi nữa thì cũng không dễ chịu bằng trên giường, cũng không nhất thiết để bản thân mình thiệt thòi.

Bước qua cửa, Khả Nhi đi đến phòng điều khiển tổng bộ, sau đó bật nguồn điện và thang máy.

Hai chúng tôi bước vào thang máy, rồi vào trong phòng làm việc của Lý Xuyên ở trên tầng chót.

Lúc này, đột nhiên Khả Nhi nhớ ra trận pháp ở trong đây, cô liền hỏi: “Thiếu gia, ở đây có trận Huyền Vũ, hai chúng ta ở đây, sẽ không bị như thế chứ?”

“Như thế nào?” Tôi ngây ra.

“Chính là xảy ra những chuyện đó đó.” Khả Nhi nói.

Tôi hắng giọng: “Ừ... sẽ không đâu, trên người cậu có phù Hộ Thân, trận pháp ở đây sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”

“Vậy cậu thì sao?” Cô hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến cậu không?”

Tôi cười dịu dàng: “Càng không thể, yên tâm đi.”

“Ừ...” Cô nhếch môi một cái: “Vậy được...”

Tôi bị cô chọc cho buồn cười: “Được rồi, chúng ta đun ít nước nóng pha mì ăn.”

“Được!” Cô gật gật đầu.

Nước, mì và ấm đều là những thứ mà chúng tôi lấy ở trên xe, ở đây có điện nên có thể đun nước pha mì.

Lúc Khả Nhi đi đun nước, tôi đi đến trước bức tường kính cực đại nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Khung cảnh rất rộng lớn, núi Dã Lang ở đằng xa, núi Hắc Hổ và cả bãi Sư Tử đều thu lại trong tầm mắt, thự sự có khí thế vô cùng. Quan sát địa thế một lúc, tiếp đó tôi nhìn xuống khu sản xuất ở bên dưới, từ đây nhìn ra đó, có thể nhìn rõ hơn một nửa khu sản xuất đó.

Lúc này quan sát mới phát hiện được, khắp khu sản xuất này có nguyên lý phong thủy tự nhiên, đó là một bố cục phong thủy rất tuyệt vời. Xem ra tên La Tú Sơn này thực sự không phải người rãnh hơi. Lý Xuyên có được ngày hôm nay là đều có sự trợ giúp của anh ta là điều không cần thắc mắc.

Chỉ đáng tiếc, người này không làm người đến nơi đến chốn, chơi với Lý Xuyên bao nhiêu năm như vậy, nhưng cuối cùng anh ta vẫn hại chính ông chủ của mình.

Ở trong đây nhất định có nguyên nhân, nhưng đây là chuyện riêng của người ra, tôi không thể điều tra quá nhiều. Nhiệm vụ của tôi chính là xử lý trấn vật ở bên dưới khu sản xuất này, khiến cho nơi đây có thể thuận lợi khởi công sản xuất, vậy là tôi không làm Lý Xuyên thất vọng và xứng với 5 triệu kia.

Bình Luận (0)
Comment