Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 97 - Chương 97. Tiếng Chiêng Trống

Chương 97. Tiếng Chiêng Trống Chương 97. Tiếng Chiêng Trống

Khả Nhi mở chai nước đưa cho tôi, tiếp đó mở túi cá mực, rồi đút vào miệng tôi một con.

Tôi mở miệng đón lấy, vừa nhai vừa tĩnh tâm cảm nhận khí trường ở bên ngoài.

Cứ như vậy, chúng tôi vừa ăn vừa đợi, rất nhanh đã đến giờ Tý.

Khả Nhi hơi buồn ngủ, cô dựa vào sô pha ngáp dài.

Tôi hôm qua vì chăm sóc tôi mà cô ấy không chợp mắt được, lúc này có vẻ không chịu được nữa rồi.

Tôi nhìn cô buồn ngủ như một chú mèo con, mỉm cười, lấy tay với lấy tấm thảm ở đằng sau đắp lên cho cô.

Cô thuận thế dựa vào tôi, nằm trên chân tôi ngủ ngon lành.

Tôi do dự nhìn cô, muốn cô đổi tư thế nhưng nhìn cô mệt như vậy, tôi lại không nhẫn tâm.

Lúc đang do dự thì cô đột nhiên mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy, dỏng tai lên nghe ngóng, nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu có nghe thấy gì không?”

“Gì cơ?” Tôi sững lại.

“Có tiếng động.” Cô chỉ ra bên ngoài: “Hình như là tiếng chiêng trống, cậu nghe kỹ mà xem.”

Tôi nhíu mày, hạ chiếc cửa sổ xuống rồi tập trung nghe ngóng bên ngoài, chả có âm thanh gì cả.

“Làm gì có.” Tôi nghi hoặc nhìn cô: “Cậu thực sự nghe thấy à?”

“Xuỵt...” Cô ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, rồi nhắm chặt mắt lại tập trung nghe, chắc chắn rồi: “Là tiếng chiêng trống! Nó ở phía bên ngoài khu sản xuất và đang đi về bên này.”

“Cậu chắc chắn chứ?” Tôi hỏi.

“Chắc chắn!” Cô gật đầu.

Tôi trầm tư một lát rồi mở cửa xuống xe: “Đi xem sao!”

Tôi xuống xe rồi đi về hướng cửa ra của khu sản xuất.

Lúc sắp đến nơi, tôi mơ hồ nghe thấy, thực sự đó là tiếng chiêng trống, hình nhưng là ở bên ngoài của khu sản xuất, hơn nữa âm thanh đó còn đang lại gần. Tôi không thể không bái phục Khả Nhi, cô gái này không những mắt tinh, trí nhớ tốt, mà thính lực cũng nhanh nhạy như sói con vậy, tuyệt đối hơn người thường.

Tôi liền nghĩ đến lão Triệu, trong lòng nghĩ đợi sau khi quay về tôi nhất định sẽ mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy.

Đến gần cửa lớn tôi đưa tay ra hiệu cho cô dừng lại.

Tiếng chiêng trống đó cách cửa của khu này không xa, nghe được vô cùng rõ ràng, nhưng đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, ở bên ngoài ngay cả một bóng ma cũng chẳng thấy.

Có tiếng nhưng không thấy bóng, trường hợp này có chút kỳ dị.

“Có cần ra ngoài xem không?” Khả Nhi hỏi nhỏ.

“Cậu ở đây đợi tôi, tôi đi xem sao.” Tôi nói nhỏ.

“Tôi đi với cậu!”

“Không được, trường hợp này có chút dị thường, cậu ở đây đợi đi.” Tôi nói xong liền đi ra cửa lớn.

Đã xảy ra chuyện kỳ quái, vừa bước ra khỏi cửa được mấy bước thì tiếng chiêng trống đó đột nhiên biến mất.

Tôi sững lại, nhìn xung quanh, không phát hiện được cái gì bất thường.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nếu như là âm linh tác quái, vậy ít nhất cũng phải có chút âm khí chứ, nhưng ở đây hoàn toàn không có, thật bất thường!

Khả Nhi thấy tôi không đi nữa, liền chạy đến: “Thiếu gia, cậu...”

Cô ấy cũng sững lại: “Hả, sao lại không thấy nữa rồi?’

Tôi nghĩ: “Ý là sao?”

“Vừa nãy còn nghe thấy rất rõ, vừa bước ra thì không có động tĩnh gì nữa.” Khả Nhi ngạc nhiên: “Chuyện gì thế này...”

“Cậu nói là sau khi tôi bước ra thì vẫn còn âm thanh?” Tôi nhìn cô.

“Đúng vậy, nghe được rất rõ.” Cô nói: “Tôi thấy cậu không đi nữa nên tưởng có chuyện gì nên chạy theo cậu ra đây, ai mà biết vừa bước ra thì âm thanh đó biến mất.”

“Đi, quay lại!” Tôi quay người bước vào trong khu.

“Vâng!” Khả Nhi vội vàng đi theo sau.

Chúng tôi quay lại trong khu sản xuất, vừa bước qua cửa lớn thì tiếng chiêng trống bên ngoài lại rộ lên, vô cùng náo nhiệt.

Âm thanh đó rất gần, dường như có cả một đội chiêng trống ở ngay cửa.

Nhưng khi chúng tôi vừa bước ra khỏi thì âm thanh đó lại biến mất.

Chúng tôi lại một lần nữa quay lại trong khu, tiếng chiêng trống đó lại xuất hiện.

Cứ thế ra vào ba lần, tôi có chút rối.

Nói là âm linh tác quái, nhưng lại không có âm khí, nếu như không phải âm linh tác quái, vậy người đang đánh chiêng trống đó đang ở đâu? Còn nữa, tại sao vừa ra khỏi khu thì âm thanh ấy liền biến mất, vừa quay vào thì âm thanh đó lại xuất hiện?

“Chuyện này không đúng.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Đừng để bị những âm thanh đó mê hoặc, chúng ta quay về xe thôi, mục đích của chúng ta là quan sát khí trường, chúng muốn quấy phá thế nào thì quấy phá.”

“Vâng, được!” Khả Nhi gật gật đầu.

Chúng tôi không thèm quan tâm tới tiếng chiêng trống ở bên ngoài nữa, quay người đi về hướng khu nhà kho.

Lúc đến nơi đỗ xe, người tôi đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội đưa tay ra ngăn Khả Nhi lại, “Đứng yên.”

Khả Nhi dừng không kịp, cánh tay của tôi chạm luôn vào bộ ngực mềm mềm của cô.

Tôi liền đỏ mặt, vội thu cánh tay về.

Nhưng Khả Nhi lại chẳng bận tâm, cô hỏi: “Sao vậy?”

Tôi hắng giọng vài cái: “Xuất hiện âm khí rồi.”

“Âm khí? “ Ánh mắt cô lóe sáng, đảo mắt nhìn xung quanh: “Thật ư? Có nhiều không?”

“Cậu đứng yên, đừng di chuyển, bịt mũi lại.” Tôi dặn dò cô rồi ngồi xổm xuống, quan sát kỹ mặt đất.

Khả Nhi bịt mũi lại, gật gật đầu.

Nhờ ánh sáng mặt trăng, có thể nhìn thấy luồng âm khí xông lên từ mặt đất, không phải quá mạnh nhưng nó không ngừng bốc lên. Tôi quan sát vài phút rồi ngẩng đầu lên nhìn Khả Nhi: “Bỏ tay xuống, hít một hơi thật sâu.”

Khả Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ.

“Có ngửi thấy mùi thối của tử thi không?” Tôi hỏi.

Cô lắc đầu: “Không có, không có mùi gì hết.”

Tôi đứng dậy: “Cậu ngửi kỹ lại đi.”

Cô ấy gật gật đầu, rồi ngửi kỹ, lắc đầu: “Thật sự không có.”

Tôi thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, khứu giác của cậu nhanh nhạy hơn tôi, nếu như cậu không ngửi thấy gì thì có lẽ không có thật.”

“Đây có nghĩ là gì?” Cô hỏi.

“Có nghĩa là phán đoán mùi thối của thi thể bắt nguồn từ tà khí là chính xác.” Tôi cười bất lực, nhìn xung quanh: “Có nghĩa là chỉ dựa vào chút âm khí đó thì không phán đoán được gì, chúng ta vẫn phải tiếp tục đợi.”

Cô nhìn ra phía xa, có chút lo lắng: “Nhưng thiếu gia, tiếng chiêng trống đó ngày càng gần, ngàng càng lớn, thật sự không sao chứ?”

“Trên người cậu có phù Hộ Thân, nên không cần lo lắng.” Tôi nhìn về hướng có tiếng chiêng trống ầm ĩ đó: “Chúng ta quay về xe thôi, bọn nó thích quấy phá thì để bọn nó quấy phá.”

“Vâng!” Khả Nhi gật gật đầu.

Chúng tôi lên xe rồi khóa cửa xe lại.

Cách âm của xe này không tồi, vừa đóng cửa vào thì âm thanh bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Khả Nhi vẫn còn nghe thấy. Còn tôi thì hoàn toàn không nghe thấy gì.

“Tối hôm qua cậu không ngủ.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Ngủ chút đi.”

“Vậy cậu thì sao?” Cô hỏi.

“Tôi không thể ngủ, tôi phải quan sát sự biến đổi của khí trường bên ngoài.” Tôi nói: “Cậu ngủ đi, chúng ta luân phiên trực, ngày mai cậu trực ban ngày.”

Khả Nhi ngáp một cái: “Tôi thức cùng cậu.”

“Bảo cậu ngủ thì ngủ đi, nghe lời đi.”

Khả Nhi bất lực, chỉ có thể trải chiếc ghế ra, rồi đắp tấm thảm đi ngủ.

Rất nhanh sau đó cô đã ngủ say.

Tôi cười bình thản, quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện, có một con mắt cực lớn đáng dán vào ngoài cửa sổ, nó đang lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi lập tức giật bắn người, đổ mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment