Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 96 - Chương 96.

Chương 96. - Chương 96. -

“Ăn nhiều một chút.” Tôi gắp cho cô một con cá chiên: “Trời tối chúng ta sẽ đến khu sản xuất, rồi ở đó hai ngày, sẽ không có cơm canh như thế này đâu.”

Khả Nhi gắp lại cho tôi một miếng thịt: “Cậu cũng ăn nhiều một chút!”

Hai chúng tôi nhìn nhau cười, cầm bắt cơm lên rồi ăn như thuồng luồng.

Ăn xong, cô cầm lấy bát của tôi rồi múc canh vào: “Thiếu gia, tôi không không hiểu chúng ta đến khu sản xuất đó làm gì? Lẽ nào để ôm cây đợi thỏ?” Tôi đón lấy bát canh, uống một ngụm, mùi vị cũng được.

“Có thìa này.” Cô đưa cho tôi.

“Không thể nói là ôm cây đợi thỏ.” Tôi để bát canh xuống, rồi đón lấy chiếc thìa: “Trấn vật ở bên dưới bị người khác âm mưu giở trò, bên trên nhất định có điều dị thường, chỉ cần phát hiện được đầu mối nào thì có thể điều tra được tận gốc, biết rõ được rốt cuộc thứ ở bên dưới là gì.”

“Nhưng khí trường ở nơi đó sạch sẽ như thế, làm gì có đầu mối nào.” Cô không hiểu.

“Không thể không có, có lẽ là không đúng canh giờ.” Tôi nói: “Thế nên tôi nghĩ, chúng ta phải ở đó hai ngày, tôi không tin vẫn không thể điều tra được gì?”

“Vậy lỡ như thật sự không điều tra được gì thì sao?” Cô lo lắng: “Vậy phải làm thế nào?”

Tôi nhìn cô ấy: “Vậy khu sản xuất đó sẽ bị bỏ đi hoàn toàn.”

“Là sao?” Cô nhìn tôi.

“Nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng một khi đi vào hoạt động thì không chừng sẽ xảy ra chuyện.” Tôi nói: “Đến lúc đó, Lý Xuyên đảm đương không nổi nên khu sản xuất này chỉ có thể bị bỏ đi. Số vốn đầu tư hơn hai trăm triệu tệ của anh ta sẽ văng qua cửa sổ.”

“Nếu như nhìn vào những gì anh ta đã làm thì đúng là đáng đời anh ta.” Khả Nhi nói: “Có điều chuyện này là do cậu xử lý, nếu như thật sự như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.”

Tôi uống một ngụm canh: “Thế nên, vẫn phải tìm được trấn vật đó, làm việc thỏa đáng cho người ta mới được.”

“Đúng vậy.” Khả Nhi đang suy nghĩ gì đó: “Nhưng rốt cuộc thứ đó là gì? Sao lại có tà tính như vậy, lúc thì mùi hơi thối bao trùm cả bầu trời, lúc thì lại sạch sẽ đến mức không tìm được chút dấu vết gì, chuyện này quá bất thường...”

Tôi nhìn cô ấy cười: “Đừng nghĩ nữa, sẽ tìm ra được thôi.”

Cô hít một hơi thật sâu, cúi xuống uống canh.

Trời tối, Lý Xuyên đã đến, mang cho chúng tôi mội chiếc xe thương mại lớn rất hào hoa.

“Mercedes-Benz Sprinter.” Mắt Khả nhi bừng sáng, cô mở cửa lên xe kiểm tra một lượt, nở nụ cười đầy mãn nguyện: “Được đấy!”

Lý Xuyên cười: “Vậy thì tốt, đồ ăn thức uống tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ở trên xe hết đấy.”

Khả Nhi mở cửa xuống xe, chạy đến cạnh tôi: “Thiếu gia, chiếc xe này được bố trí rất tốt, ở lại khu sản xuất ba ngày cũng không sao.”

Tôi gật gật đầu, rồi nhìn Lý Xuyên: “Anh không cần đi nữa, có chuyện gì thì tôi gọi điện cho anh.”

“Được, tôi đợi điện thoại của cậu.” Lý Xuyên nói.

“À đúng rồi.” Tôi chợt nghĩ ra: “Mấy ngày này anh ở đâu? Tại sao không ở khách sạn cùng chúng tôi?”

Lý Xuyên ngây ra, liền cười một cái: “À... là như thế này, hồi đến khởi công ở khu sản xuất, tôi đã mua một căn phòng ở đây, mấy ngày nay tôi đều ở đó. Thiếu gia, đợi chuyện này qua đi thì tôi dẫn cậu đi xem.”

“Ừ, không cần đâu.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Khả Nhi gật gật đầu.

Chúng tôi mở cửa lên xe, khởi động xe và rời khỏi khách sạn, đi về hướng bãi Sư Tử.

Lý Xuyên nhìn chúng tôi rời đi, thở một hơi dài...

Khả Nhi chú ý đến sắc mặt của anh ta, hỏi nhỏ tôi: “Thiếu gia, Lý Xuyên đang chột dạ...”

Tôi liếc nhìn Lý Xuyên ở cửa khách sạn, cười nhạt: “Kệ anh ta, đi thôi.”

Lý Xuyên có bí mật giấu chúng tôi, trong lòng tôi đã có tính toán, nhưng chỉ cần không làm lỡ việc đang làm thì tôi sẽ không điều tra sâu. Ai cũng có chuyện riêng tư của mình, biết được quá nhiều thì chưa chắc là chuyện tốt.

Đây là điều mà ông tôi dạy tôi từ nhỏ, đừng điều tra chuyện riêng tư của người khác trừ phi cần thiết cho việc mình đang xử lý.

Thế nên, tôi không hề bận tâm.

Chúng tôi lại một lần nữa đến bãi Sư Tử, tôi bảo Khả Nhi lái xe đi vào khu sản xuất, đi men theo con đường nội khu, từ từ đi lượn hết một vòng.

Sau đó, tôi bảo cô dừng xe ở gần góc Đông Bắc của khu sản xuất.

“Vào buổi tối nơi này có âm khí nặng nhất.” Tôi nói: “Chúng ta sẽ ở đây quan sát, xem có chuyện gì.”

“Được!” Khả Nhi gật gật đầu.

Tôi nghĩ ngợi: “Quay lại, vén áo lên.”

“Vâng!” Khả Nhi quay người lại rồi vén áo lên.

Tôi tập trung tinh thần, bấm ngón tay vẽ một phù Hộ Thân lên lưng cô, rồi dùng thủ quyết đưa ấn vào, dùng sức ấn.

Khả Nhi rên lên một tiếng: “Mẹ nó... phê....”

Tôi thu lại chỉ quyết và chỉnh lại áo cho cô, tò mò hỏi: “Thật sự dễ chịu như vậy à?”

Cô quay đầu lại cười với tôi: “Cậu chưa từng được trải nghiệm à?”

Tôi cũng cười: “Tôi không cần.”

Cô cười hê hê, rồi bắt đầu hình dung: “Cảm giác đó giống như có một luồng hơi nóng xông thẳng vào trong cơ thể, lỗ chân lông trên người lập tức nở ra, cảm giác đó, hi hi hi...”

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng bừng, phảng phất cảm giác giống như cô đang ám chỉ điều gì đó...

Tôi hắng giọng vài tiếng: “Được rồi, chúng ta đi lượn một vòng.”

Khả Nhi thấy được bộ dạng lúng túng của tôi, liền tủm tỉm cười: “Được!”

Hai chúng tôi mở cửa xuống xe, đi xem xét ở khu sản xuất.

Góc Đông Nam của khu là một nhà kho lớn, đặt ở vị trí này có tác dụng tụ tài. Không cần hỏi cũng biết bố cục của khu sản xuất này nhất định là bút tích của La Tú Sơn. Nhà kho này cực lớn. Buổi tối màn đêm buông xuống, nhìn nó không khác gì một ngôi mộ to lớn âm u, ảm đạm.

Tôi dẫn Khả Nhi đi từ Bắc sang phía Nam, đi mất trăm mét, vòng qua nhà kho rồi đi về hướng Đông. Sau khi đi được mấy chục mét, rồi đi về hướng Bắc, cuối cùng quay về vị trí xuất phát.

Sau khi lượn một vòng, chúng tôi chẳng thấy cái gì ngoài một con mèo hoang.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã tám rưỡi tối, giờ Hợi, nhưng không có một chút âm khí.

Tình hình như này thật không bình thường.

“Không đúng.” Tôi cảnh giác nhìn xung quanh: “Một chút âm khí cũng không có, lẽ nào đều bị phong hết rồi?”

“Lẽ nào là do cơn mưa to tối qua?” Khả Nhi hỏi.

“Cơn mưa có sấm sét đo sẽ làm mất đi tà khí và mùi thối của thi thể nhưng phong không được âm khí.” Tôi suy nghĩ: “Quay lại trên xe đã, đợi giờ Tý xem sao.”

“Vâng!” Cô gật gật đầu.

Hai chúng tôi quay về xe, lần này ngồi ở đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment