Tôi dừng chân, quay người lại: “Ai?”
“Cô ấy tên là Dư Minh Uyển, là một khách hàng của tôi.” Lý Xuyên nói: “Cách đây 5 năm, vào tháng 8 năm đó, cô ấy đến trụ sở công ty chúng tôi ở Hàng Châu ký một hợp đồng rất quan trọng. Ngày hôm đó, đúng lúc tôi cũng đi đến trụ sở. Sau khi ký xong hợp đồng với phòng hợp đồng, lúc đi ra thì chúng tôi gặp mặt đối mặt. Tôi thấy cô ấy trẻ trung xing đẹp nên vô cùng thích, liền mời cô ấy đến phòng làm việc của tôi uống trà bàn chuyện. Trưởng phòng hợp đồng của chúng tôi đã giới thiệu cô ấy cho tôi, nói tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn gang thép Vĩnh Xuyên, cô ấy không thể từ chối, vì thế đã nhận lời.”
“Sau đó thì sao?” Khả Nhi cười lạnh: “Ngủ với con gái nhà người ta rồi sao?”
Lý Xuyên đỏ mặt, gật gật đầu, nói tiếp: “Tôi thực sự tất thích cô ấy, muốn giao lưu với cô ấy, như không ngờ, cô ấy vừa vào phòng làm việc của tôi thì rất nhanh sau đó đã ngất đi. Tôi thực sự không nhịn được nữa nên đã ôm cô ấy vào phòng ngủ, và...”
Anh ta nuốt nước bọt nhìn tôi: “Nhưng tôi không thể ngờ được, sau khi làm xong thì cô ấy chảy máu đầy giường, hơn nữa sắc mặt tái xanh, giống như không còn sống nữa. Tôi vội vàng mặc quần áo rồi gọi người đưa cô ấy đến bệnh viện, đến bệnh viện kiểm tra mới biết thì ra cô ấy đang mang thai, và đã sảy thai rồi...”
“Ha ha...” Khả Nhi cười lạnh: “Rác rưởi!”
Lý Xuyên vô cùng hổ thẹn: “Thật sự tôi không biết cô ấy mang thai, thật sự không biết...”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó, La Tú Sơn đến.” Anh ta cười khổ: “Cậu ta nghe nói Dư Minh Uyển sảy thai, cậu ta ngây người. Tôi hỏi cậu ta có phải quen Dư Minh Uyển không thì cậu ta dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nửa ngày không nói câu nào.”
“Ánh mắt như thế nào?” Tôi hỏi.
“Ánh mắt rất lạ.” Anh ta nói: “Nhưng bây giờ nhớ lại thì nó giống ánh mắt muốn giết người hơn.”
“Anh ta và Dư Minh Uyển có quan hệ gì?” Tôi hỏi.
“Không có quan hệ gì hết.” Lý Xuyên cười khổi, “Cậu ta hoàn toàn không quen biết Dư Minh Uyển, cậu ta nói tôi không nên làm như vậy, đứa trẻ đó vô tội. Tôi hỏi cậu ta nên làm thế nào? Thì cậu ta nói chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể bồi thường hết mức cho Dư Minh Uyển. Nói xong những lời này thì cậu ta đi mất.”
Khả Nhi nhìn tôi: “Chuyện này không hề đơn giản, anh ta nhất định có quen biết với Dư Minh Uyển.”
Tôi trầm tư một lúc rồi quan đầu nhìn về phía lá chắn đầu sư tử ở trong phòng khách: “Trận Huyền Vũ, thai nhi...”
“Thiếu gia, bây giờ tôi hồi tưởng lại cảng tượng lúc đó, tôi cũng cảm thấy La Tú Sơn nhất định có quen Dư Minh Uyển.” Lý Xuyên nói: “Cậu nói cậu ta... có phải đứa bé đó... là con của cậu ta?”
“Về sau Dư Minh Uyển ra sao?” Tôi hỏi anh ta.
“Về sau tôi xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy không để ý đến tôi.” Lý Xuyên nói: “Sau khi xuất viện, cô ấy rời khỏi Hàng Châu và không biết đi đâu nữa.”
“Về sau hết rồi sao?” Khả Nhi nhíu mày: “Anh không đi tìm con gái nhà người ta sao?”
“Tôi sai người đi kiếm rồi.” Lý Xuyên cười khổ: “Nơi nào có thể tìm thì đã tìm hết rồi, hoàn toàn không tìm thấy.”
“Thật không ngờ, chúng ta lại đang giúp cho một tên khốn nạn.” Khả Nhi cười lạnh: “Lý tiên sinh, anh gặp báo ứng là đúng rồi! La Tú Sơn không sai, đây là anh ta thay trời hành đạo!”
“Khả Nhi!” Tôi dùng ánh mắt ra hiệu: “Đừng nói linh tinh.”
“Aizz...” Lý Xuyên thở dài: “Cô Khả Nhi nói không sai, tôi thực sự là tên khốn nạn, phải gặp phải báo ứng, tôi xin lỗi cô ấy...”
Anh ta chảy nước mắt.
“Đây là chuyện riêng của anh, chúng tôi không nói gì nhiều.” Tôi nhìn anh ta: “Chuyện lần này xử lý xong, hy vọng anh sống cho tốt.”
Anh ta nước mắt tuôn rơi, gật đầu: “Cảm ơn thiếu gia! Tôi sẽ thay đổi, tôi nhất định thay đổi...”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi.”
Khả Nhi liếc anh ta một cái, thở dài một hơi rồi gật gầt đầu.
Từ lầu chính đi ra, nhìn khu sản xuất rộng thênh thang, trong lòng tôi không yên tâm.
Vẫn là câu nói đó, khí trường ở đây quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta không biết bắt tay làm từ đâu.
Tôi trầm tư giây lát, theo bản năng muốn động quẻ, vừa có suy nghĩ này tôi vội dừng lại.
Điều này không còn gì phải nghi ngờ, trấn vật ở bên dưới vô cùng hung mãnh, nếu dùng quẻ, lỡ xảy ra biến số thì lợi bất cập hại. Tôi vẫn nên nghĩ cách khác, cố gắng ổn thỏa những thứ này.
Khả Nhi đến cạnh tôi: “Thiếu gia, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tôi trầm tư giây lát rồi vẫy tay với Lý Xuyên: “Anh qua đây.”
Lý Xuyên nhanh chân chạy đến: “Thiếu gia, cậu nói đi.”
“Chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe lớn hơn một chút, đựng đủ thức ăn và nước uống.” Tôi nói: “Tôi và Khả Nhi phải ở đây hai ngày.”
“Ở đây?” Lý Xuyên sững lại: “Ở đây... có ổn không?”
“Bảo anh đi chuẩn bị thì chuẩn bị, không cần hỏi nhiều như vậy.” Tôi nói.
“Vâng.” Anh ta gật gật đầu, rồi nghĩ ra: “Thiếu gia, thực ra cậu và cô Khả Nhi có thể ở trong lầu chính, thế nào cũng dễ chịu hơn trên xe nhiều, cậu thấy sao?”
Tôi không nói gì, nhìn anh ta một cái rồi quay người đi về phía cửa ra vào.
Khả Nhi trợn mắt với anh ta rồi nhanh chân đuổi theo tôi.
Lý Xuyên tự cảm thấy vô vị, đỏ mặt thở dài một hơi rồi đi theo chúng tôi.
Ra đến bên ngoài, chúng tôi mở cửa lên xe, chuyển hướng đi về phía huyện thành.
Về đến khách sạn, tôi bảo Khả Nhi đi lấy chút đồ ăn, tiếp đó đi vào nhà tắm.
Tắm xong, tôi mặc áo tắm dài, lau tóc rồi đi đến phòng khách thấy Khả Nhi đã sắp cơm xong xuôi.
Thức ăn được đặt ở nhà ăn của khách sạn, thịt xào ớt xanh, cá nấu cà tím, cá hoa vàng chiên, đậu bắp luộc, thêm một nồi cơm, bột bát canh hải sản, nhìn cũng không tồi.
Tôi đến sô pha ngồi xuống, Khả Nhi xới cơm cho tôi, tiếp đó tự xới cho mình một bát, rồi ngồi xuống ăn ở bên cạnh.
Chúng tôi đói sắp chết rồi.