Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 2

Lục Phong nhìn cửa phòng khép hờ bị người lặng lẽ đóng lại, nghe bên ngoài có tiếng hai người rón rén rời đi, nhất thời có chút hoảng hốt. Anh đưa mắt nhìn về phía Thái Hữu Dương, khàn giọng nói: “Em vừa nói gì?” Có lẽ là anh nghe lầm, dù sao mấy năm nay, Thái Hữu Dương chưa từng có biểu thị bất mãn với “Năng lực” của mình. Bây giờ, anh vừa mới “không được” có mấy phút.

Thái Hữu Dương len lén liếc nhìn cặp mông của Lục Phong một chút, nhưng lúc thu tầm mắt lại chú ý tới thân thể người ta căng thẳng, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Trong lòng y cả kinh, nhớ đến các thể loại của ngày xưa, bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh đầy người. Không phải là cảnh sát Lục đang thử mình đấy chứ? Nếu như y thật sự nói ra ý nghĩ trong lòng, có thể nào sẽ giống như lúc bọn họ vừa mới quen biết, làm cho y không xuống giường được?

Thái Hữu Dương không khỏi sinh lòng cảnh giác, đè ý nghĩ to gan kia xuống, thử dò xét nói: “Ý của em là, anh chịu áp lực lớn như thế, chỉ cần nằm là được, việc khổ cực… Cứ để em làm cho.” Y nhìn Lục Phong, nghĩ thầm chỉ cần sắc mặt anh ấy có chút biến hoá sẽ lập tức đổi giọng, nói mình chỉ là muốn thử một lần cưỡi ngựa mà thôi.

Trên mặt Lục Phong không nhìn ra vui giận, có vẻ hơi cao thâm khó dò. Anh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, Thái Hữu Dương hiểu ý nằm xuống, gối đầu lên cánh tay của anh.

Lục Phong ôm Thái Hữu Dương vào lòng, môi hầu như dán vào sau tai y: “Việc khổ cực là việc gì?” Anh giống như thật sự không biết chuyện gì, bình tĩnh mà hỏi.

Mặc dù Thái Hữu Dương có lòng muốn mượn cơ hội này mà vùng lên xoay mình, nhưng mà vẫn không nói ra được, hơn nữa cũng sợ Lục Phong đang giả vờ “Không được”, do đó chỉ dám kín đáo nói: “Anh biết mà.” Y kề sát mặt trên ngực Lục Phong, nắm lấy vạt trước áo ngủ, nhỏ giọng bổ sung, “Là bố… Không an tâm về anh.” Dù sao thì Lục Sùng Hoa cũng không thích mình, tội này cứ để ông gánh đi.

Lục Phong nhìn gương mặt đỏ ửng của người trong lòng, không nhịn được mà mút lấy tai y, sau đó tay phải thuần thục chui vào trong quần áo y: “Rốt cuộc là bố không yên lòng hay là em không yên lòng?” Nói xong lại như trừng phạt mà nhẹ nhàng véo một cái lên đùi trong Thái Hữu Dương, sau đó lấy bôi trơn bên gối ra rồi đổ ra ngón tay…

Thái Hữu Dương run run một cái, trong mắt dâng lên tầng hơi nước.

……

“Hiện giờ đã yên tâm chưa?” Lục Phong rút tay ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa rồi lau khô tay leo lên giường, ôm Thái Hữu Dương còn đang thất thần, nắm lấy cằm y, nhẹ nhàng nâng mặt y lên, liếm nhẹ một cái lên khoé môi.

Thái Hữu Dương giống như chưa phục hồi lại tinh thần từ trong dư vị lúc nãy, ngơ ngác nhìn Lục Phong, vô thức nói: “Yên tâm cái gì cơ?”

Lục Phong vuốt ve gò má Thái Hữu Dươn, hạ giọng xuống, dùng âm thanh bình thường y thích nhất nói: “Em xem, anh chỉ cần dùng tay cũng có thể cho em thoải mái.”

Thái Hữu Dương trợn to hai mắt, xấu hổ đến không nói ra lời. Ngón tay gì chứ… Nói cứ như là dục vọng của y rất mãnh liệt ấy…

Lục Phong cúi đầu hôn mi mắt y một cái, ôn nhu nói: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần không có áp lực thì chẳng mấy chốc anh sẽ tốt hơn thôi, sẽ cho em càng nhiều sung sướng.”

Thai Hữu Dương nghe tiếng nói của anh, bất tri bất giác mà nhắm hai mắt lại. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, y đột nhiên nghĩ tới, tối hôm nay, Lục Phong thật sự không cứng. Tuy y đã sung sướng rồi, nhưng có thể Lục Phong cũng không được như thế. Một ngày hai ngày thì không đáng kể, nhưng thời gian dài… Chuyện sinh hoạt hài hoà, cũng là phân đoạn rất quan trọng trong quan hệ gia đình đấy…

“Bây giờ, đến lượt em cho anh sung sướng…” Thái Hữu Dương lầu bầu đẩy đẩy eo.

Lục Hữu Phong liếc nhìn người nào đó đang quấn lên người mình, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Còn chưa hết mơ tưởng sao? Anh đã ám chỉ rồi, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa cha mẹ anh thoả hiệp, không an bài cho mình kết thân hoặc là giục mình chia tay, bệnh mình sẽ khỏi. Nhìn thấy Thái Hữu Dương chấp nhất mà ưỡn eo, Lục Phong đột nhiên hoài nghi tính khả thi của phương pháp này. Anh rút đùi từ giữa hai chân Thái Hữu Dương ra, dùng gối thay vào. Nhìn thấy Thái Hữu Dương còn đang kiên trì đẩy eo, còn nói mơ “Em lợi hại không.” Anh lắc đầu một cái, yên lặng xuống giường, đi tới phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho La Nhượng.

Hình như La Nhượng bị cắt đứt chuyện quan trọng, ngữ khí rất ác liệt: “Nửa đêm quấy rối dân chúng, cẩn thận tao báo cáo mày đấy!”

Đại khái thì Lục Phong đoán được hiện giờ hắn đang làm gì, nếu như không phải là hắn ra cái chủ ý kia, bây giờ mình cũng đang làm chuyện đó. “Chủ ý của mày không ổn.” Tâm tình của anh cũng biến thành rất kém.

La Nhượng “Đệch” một tiếng: “Mày nói cho thầy Thái rồi à?”

Lục Phong: “Không, em ấy không giấu được chuyện, dễ lộ lắm.”

“Vậy còn sợ cái chó gì.” La Nhượng khá là có lòng tin với năng lực mở to mắt nói láo của Lục Phong.

Lục Phong cúi đầu nhìn chỗ đang có chút ngỏng lên ở thân dưới, bởi vì vừa nãy Thái Hữu Dương vẫn quấn quít lấy anh, anh có chút nhịn không được. Anh nói: “Tao theo lời mày nói, tự mình vuốt mấy lần, nhưng mà vẫn…”

Ngữ khí La Nhượng vi diệu: “Ồ? Mấy lần vậy?”

Lục Phong nhạy bén nhận ra một hồi tranh tài giữa đàn ông đã bắt đầu, trầm tư chốc lát rồi bình tĩnh nói: “Không nhiều lắm đâu, chỉ sáu bảy lần thôi.”

La Nhượng trầm mặc chốc lát,, cười khẩy nói: “Hèn gì còn có phản ứng, bình thường tao ít nhất cũng mười lần mới miễn cưỡng dập được lửa, mày chỉ có sáu bảy lần mới có chuyện như thế.”

Lục Phong cũng trầm mặc chốc lát, sau đó hỏi ngược lại: “Lời này mà mày cũng tin à?”

La Nhượng “Xì” một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.

Lục Phong lắc đầu một cái, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Thái Hữu Dương vẫn đang ôm gối eo ưỡn một cái, trong miệng vẫn đang nói mơ.

Lục Phong đi tới, khom lưng vỗ vỗ y: “Thầy Thái à?” Hình như đang mơ thấy ác mộng.

Thái hữu Dương nhíu chặt lông mày, biểu hiện thống khổ: “Tiểu Phong Phong à… Anh kẹp chặt làm em đau quá….”

Lục Phong: “…..”

Anh hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, sau đó nhân lúc ban đêm mà lấy đồ riêng trong nhà ra. Anh đem những món đồ chơi có hình dạng không giống nhau, kích thước cũng khác để bên gối Thái Hữu Dương. Chờ sáng mai y tỉnh lại rồi tự mình chọn một cái.

Bây giờ anh mới biết, thầy Thái là một người ham – dục – vọng, xem ra trước đây anh đã qua khắc chế rồi, sau này nên thả lỏng một chút.
Bình Luận (0)
Comment