Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 3

Thái Hữu Dương ngủ đẫy giấc, tỉnh lại nghe trong phòng vệ sinh có tiếng nước, bước tới nhìn, ra là Lục Phong đang giặt vỏ gối. Y nghi hoặc mà nhíu mày, nghĩ thầm tại sao phải phiền toái như vậy chứ, nhét vào máy giặt ở dưới lầu không phải là xong à?

Lục Phong ngẩng đầu lên nhìn y một chút, giống như biết trong lòng y đang nghĩ gì, giải thích: “Tối hôm qua em bắn ở trên này, nếu bị bố mẹ nhìn thấy thì không tiện.”

Thái Hữ Dương “A” một tiếng, nhớ lại giấc mộng đứt quãng tối qua. Y hình như mơ thấy mình là Hoàng đế, còn Lục Phong là nam sủng của mình… Cho nên y đã xem cái gối là Lục Phong à?

Thái Hữu Dương dè dặt hỏi: “Em có nói cái gì kỳ quái không?”

Lục Phong liếc y một cái, không hề lên tiếng, lôi vỏ gối từ trong nước lên vắt khô, sau đó cầm móc áo treo lên ban công.

Thái Hữu Dương càng thêm thấp thỏm, mất tập trung mà rửa mặt xong, lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Lục Phong hết bận ngồi xuống bên giường. “Còn chưa xuống ăn điểm tâm à?” Y hỏi.

Lục Phong kéo y đến bên giường, nói với y: “Hôm qua em chưa được thoả mãn, giờ chọn một cái đi.”

Thái Hữu Dương sững sờ, nhìn theo ánh mắt Lục Phong, có cái vừa to vừa dài, có hạt tròn, còn có… Y hít vào một ngụm khí lạnh, đầu óc thanh tỉnh trong nháy mắt. Hôm qua khẳng định là y đã nói mê, hợn nữa còn bị Lục Phong nghe được.

Thái Hữu Dương vội vàng nhận lỗi: “Em không cố ý, đó chỉ là mơ thôi.”

Lục Phong lắc đầu: “Em còn nhớ mình đã nói gì không?”

Thái Hữu Dương lắc đầu.

Lục Phong nói: “Nếu thật sự em muốn ở phía trên như vậy thì cũng không phải là không thể.”

Trong lòng Thái Hữu Dương vui vẻ, nhưng mà khoé mắt lại liếc thấy đồ chơi dữ tợn kia, lại sợ đến run một cái. Lục Phong muốn túm lấy gót chân Asin của mình? Không dễ vậy đâu.

Thái Hữu Dương chân thành nói: “Không, thật sự là em thích ở phía dưới, sao anh có thể để một tên 0 thuần khiết như em làm công được? Em tin tưởng anh chỉ tạm thời không được thôi, thật đấy.”

Lục Phong xoa xoa đầu y: “Thật lòng chứ?”

Thái Hữu Dương dùng sức gật đầu.

Lục Phong nhét cái gì đó đang nắm trong tay mình vào tay Thái Hữu Dương, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh vốn đã chuẩn bị đi bôi trơn cho mình, nếu em đã không ngại thì không sao rồi.”

Thái Hữu Dương ngẩn ngơ: “Bôi trơn…Cho mình…?”

Lục Phong bóp bóp hai má y: ‘Cũng không thể khiến em uất ức được.”

Thái Hữu Dương hối hận đến xanh ruột: “Em… Đổi ý được không?”

Lục Phong lắc đầu: “Cơ hội chỉ đến một lần thôi.”

Thái Hữu Dương nhào tới ngực Lục Phong, có chút muốn khóc. Cơ hội tốt như thế lại cứ bị y bỏ lỡ: “Anh sẽ lại cho em một cơ hội mà.” Y khổ sở cầu xin, hi vọng Lục Phong có thể mềm lòng.

“Không được.” Lục Phong ôm y thật chặt, nhưng vẫn kiên trì lập trường như cũ, “Làm người nhất định phải coi trọng chữ tín.” Anh quang minh chính đại nói, “Em đã nói rồi, mình là một 0 thuần khiết, anh sẽ không miễn cưỡng em làm chuyện mình không thích.”

Thái Hữu Dương thành khẩn nói: “Ngẫu nhiên miễn cưỡng một lần cũng có thể mà.”

Lục Phong vuốt sau lưng Thái Hữu Dương, khắc chế dục vọng của mình, vẫn biểu hiện rất chính trực: “Không được.” Anh nói, “Anh không phải là loại người như vậy.”

Thái Hữu Dương cũng không có biện pháp. Chuyện như vậy, nếu như Lục Phong không muốn, y cũng không thể miễn cưỡng được. Vô số kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của y nói cho y biết, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi*

*Bản gốc là, 胳膊是扭不过大腿的, vốn là một câu thành ngữ ý chỉ người yếu tranh tài với người mạnh nhưng chỉ bằng trình độ thông thường của người ta.

Ăn xong điểm tâm rồi cùng Ngọc Linh làm sủi cảo, nhìn từng cái sủi cảo được thả vào nồi, đột nhiên y nghĩ thông suốt. Kỳ thực Lục Phong căn bản là không muốn để y phản công, bằng không vừa bắt đầu đã không lấy một đống đồ chơi đáng sợ doạ y.

Đáng ghét.

Thái Hữu Dương có chút tức giận, vốn đang muốn nói đặc điểm nhận dạng của sủi cảo có đồng tiền xu cho Lục Phong, nhưng mà giờ giận rồi, y sẽ không thèm nói nữa. Một năm mới, hết thảy may mắn đều là của y, mới không thèm chia cho Lục tiên sinh.

Thái Hữu Dương mới sáng sớm đã có chuyện buồn bực; Lục Sùng Hoa ít khi vào nhà bếp cũng đi tới. Lục Sinh Hoa nhìn Ngọc Linh một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà đi ra ngoài.

Ngọc Linh nói: “Tôi biết ông muốn hỏi Tiểu Thái cái gì, tôi cũng phải nghe một chút.”

Lục Sùng Hoa mất tự nhiên ho khan một cái. Ngay trước mặt vợ mình, dò hỏi chuyện riêng tư của con trai thật sự rất lúng túng. Nhưng rốt cuộc Lục Phong có được hay không, sự thật này quá quan trọng, dù lúng túng ông cũng phải làm rõ.

Lục Sùng Hoa thấp giọng nói: “Tiểu Thái à….”

Thái Hữu Dương lần đầu nghe thấy ông gọi mình hoà ái như thế, có chút câu nệ nói: “Chuyện gì ạ?”

Lục Sùng Hoa nhìn Ngọc Linh một chút, càng nhỏ giọng hơn: “Tối qua….”

Thái Hữu Dương nhất thời đỏ mặt.

Trong lòng Lục Sùng Hoa vui vẻ, cảm thấy Thái Hữu Dương đã có phản ứng này thì có khả năng là Lục Phong vẫn còn làm được, vội hỏi: “Tối hôm qua, cháu và Lục Phong…”

Thái Hữu Dương cũng rõ là ông muốn hỏi gì, nhỏ giọng: “Bọn con không có làm.”

Lục Sùng Hoa tái mặt: “Vậy cái kia…”

Thái Hữu Dương lắc đầu: “Không đứng dậy nổi.”

Trong đầu Lục Sùng Hoa ầm một tiếng, có chút không chịu nổi. May mà Ngọc Linh đỡ ông một cái, nếu không có lẽ ông đã ngã rồi. Ông vẫn luôn cảm thấy Lục Phong sẽ thật sự không được, nhưng bây giờ sự thật lại giáng cho ông một đòn nặng. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát, Thái Hữu Dương không hề nói dối.

Có lẽ là đã trải qua một buổi tối điều chỉnh lại, biểu hiện của Ngọc Linh rất bình tĩnh: “Cũng không phải cứ thế cả đời.” Bà nói, “Lục Phong không bệnh không tật, bồi bổ cho nó nhiều một chút tất có thể khá hơn.” Con trai nuôi hai mươi mấy năm, không đến nỗi cứ biến thành con gái như vậy.

Lục Sùng Hoa cũng bình tĩnh hơn một chút, vỗ vai Thái Hữu Dương nói: “Tiểu Thái, chuyện này còn cần sự giúp đỡ của cháu, hi vọng cháu… Không để bụng những sai lầm trước đây của hai bác.”

Thái Hữu Dương lắc đâu: “Không đâu ạ, cháu sẽ phối hợp.”

Lục Sùng Hoa thấy dáng vẻ không hề khúc mắc của y, trong lòng cảm động. Vốn còn muốn nhắc nhở y là đừng tiết lộ việc này ra ngoài, bây giờ xem ra không cần.

Nhưng chút cảm động của ông rất nhanh sẽ biến mất, vì Thái Hữu Dương nói tiếp: “Bố, mẹ, nếu Lục Phong là vì trong lòng có áp lực to lớn nên mới không được, sau này bố mẹ tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện tìm bạn gái cho anh ấy. Bố mẹ nghĩ xem, anh ấy vĩnh viễn yêu con, nhưng cũng không thể chống đối lại hai người, đứng giữa con và bố mẹ, trong lòng có bao nhiêu khổ sở chứ.”

Lục Sùng Hoa cứng đờ, Ngọc Linh cũng nuốt toàn bộ lời khen Thái Hữu Dương vào. Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thằng nhỏ này đúng là được một tấc tiến một thước. Trong quan niệm của các thế hệ trước, làm người nhất định phải khiêm tốn. Cứ coi như thật sự Lục Phong là tình cảm sâu sắc đi, nhưng những câu hồi này sao có thể tự mình nói ra chứ?

Lục Sùng Hoa không biết đáp lời thế nào, cứng đờ một lúc lâu rồi xoay người đi tìm rượu ngâm lộc tiên* giấu đã lâu. Ngọc Linh thần sắc phức tạp mà nhìn Thái Hữu Dương một chút, tiếp tục nấu canh thịt dê.

*Lộc tiên: Cái ấy của hươu, (nghe đồn) dân gian bảo có khả năng bổ thận tráng dương tăng cường sinh lý

Vẫn là giả vờ không nghe đi…

Thái Hữu Dương thấy hai ông bà sử dụng chiến thuật đà điểu châu Phi, suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy không được. Nếu như hai người còn chưa hết hy vọng, tiếp tục cho Lục Phong đi hỏi vợ thì biết làm thế nào bây giờ? Áp lực của Lục Phong đã đã khá lớn rồi.

Y nghĩ, bèn đi ra thư phòng tìm Lục Phong đang đọc sách. Y ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay anh ôn nhu nói: “Cho dù anh biến thành thế nào đi nữa, em cũng sẽ không rời bỏ anh đâu.” Y hi vọng có thể dùng hứa hẹn của mìnhđể giảm bớt áp lực trong lòng Lục Phong, để anh sớm khoẻ.

Lục Phong để sách xuống, xoay người ôm Thái Hữu Dương ngồi lên đùi mình, ôm eo y hỏi: “Bố mẹ lại khó chịu với em hả?” Anh nghĩ, nếu lần này vẫn không thay đổi được thái độ của bố mẹ thì mình chỉ có thể dùng phương pháp càng kịch liệt hơn thôi.

Thái Hữu Dương rất thích cái ôm ấm áp của Lục Phong, tựa đầu trên vai anh nói: “Không có đâu, bố mẹ tốt hơn so với trước đây rồi. Bố cũng không gọi em là “Này” nữa mà đã gọi em là “Tiểu Thái” rồi.”

Lục Phong thấy Thái Hữu Dương chỉ vì một thay đổi nhỏ bé này mà cũng rất cao hứng, bất mãn trong lòng, nói: “Ngày mai chúng ta về nhà đi, không ở chỗ này nữa.”

“Đừng.” Thái Hữu Dương sợ hết hồn, vội vã ngồi dậy, “Mới có chút chuyển biến tốt đã rời đi nhanh như vậy, bố mẹ sẽ giận đấy.”

Sắc mặt Lục Phong đen sì, nhưng không nói tiếp chuyện về nhà.

Thái Hữu Dương yên lòng, lần nữa nép vào vai Lục Phong, nói: “Nếu anh thật sự đau lòng vì em, không bằng thoả mãn một tâm nguyện nho nhỏ của em được không?”

Mi tâm Lục Phong nảy lên một cái, lập tức đoán ra được tâm nguyện này là gì. “Không được.” Anh quả quyết nói, “Thầy Thái à, em đã dạy câu nói “Ngôn tất tín, hành tất quả*” rồi mà.”

*Ngôn tất tín, hành tất quả: Lời nói có chữ tín, làm việc phải có kết quả, một câu nói của Khổng Tử.

Thái Hữu Dương cắn cắn môi. Lục Phong bình thường rất dễ nói chuyện, chỉ cần dính đến vấn đề trên giường đều ngang ngược như vậy. Y đẩy Lục Phong ra, nhảy xuống khỏi đùi anh, sử dụng đòn sát thủ – hai mắt rưng rưng hỏi: “Có phải anh không yêu em đúng không? Chỉ là vấn đề tư thế thôi, có quan trọng như vậy sao?”

Lục Phong không nói lời nào, sắc mặt cũng không hề dao động.Vấn đề tư thế luôn là vấn đề căn bản, đương nhiên là rất quan trọng rồi.

Thái Hữu Dương thấy khóc cũng vô dụng, bèn lau nước mắt nổi giận đùng đùng bỏ đi. Y không chỉ muốn ăn sạch sủi cảo may mắn, mà còn muốn uống sạch toàn bộ rượu ngâm lộc tiên, canh thịt dê, không cho Lục Phong cơ hội bồi bổ thân thể. Cứ như vậy một thời gian dài, không chừng chẳng cần y yêu cầu, Lục Phong đã ngoan ngoãn nằm ngửa ra.
Bình Luận (0)
Comment