Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 36 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 36: Đả Thông Kinh Mạch

- Không sao, ta cũng vừa mới tu luyện xong.

Huyết Thần Hy bước xuống giường, đi đến bàn trà, tự rót cho mình một chung trà để thấm mát cổ họng.

Âu Dương Giai Tuệ nhẹ nhõm, cứ nghĩ bản thân đã làm phiền Huyết Thần Hy nhưng không phải. Nàng ngồi xuống ghế, mắt đảo nhìn đến một góc trên giường, nơi tiểu hồ ly đang cuộn tròn.

- Mỹ Mỹ ngủ rồi sao?.

Âu Dương Giai Tuệ là nữ giới tất nhiên cũng thích mấy con vật tròn tròn, mềm mềm, khả ái giống vậy, định bụng sẽ xin Huyết Thần Hy cưng nựng một phen nhưng lại thất vọng rồi, tiểu hồ ly đã ngủ. Mấy ngày qua tiểu hồ ly cứ quấn quýt bên người Huyết Thần Hy làm Âu Dương Giai Tuệ chẳng có cơ hội để sờ thử bộ lông mượt đó.

- Ừm.

Không phải ngủ mà là đang hấp thu viên Tinh Hạch mới ăn nhưng Huyết Thần không có nói thật ra. Huyết Thần Hy đã thấy trong mắt Âu Dương Giai Tuệ như ẩn hiện một tia mất mát thoáng qua, cô mở miệng nói thêm.

- Bình thường Mỹ Mỹ không cho ai đụng vào đâu, nếu Âu Dương tiểu thư nhất quyết muốn sờ sẽ bị cào đấy.

Chẳng phải lời an ủi, câu nói của Huyết Thần Hy thẳng tay tạt gáo nước lạnh vào mặt Âu Dương Giai Tuệ, dập tắt luôn ý định vừa mới nhen nhóm trong đầu.

Một yêu hồ tu luyện hơn trăm năm lý nào lại để người ta sờ mó, cưng nựng khác nào sủng vật, chỉ riêng Huyết Thần Hy mới có đặc quyền đó thôi. Không nhắc nhở Âu Dương Giai Tuệ, lỡ như nàng không biết mà đưa tay sờ thử rồi bị tiểu hồ ly cào hay cắn, đến lúc đó Huyết Thần Hy lại có chuyện phải làm.

- Hy tỷ đừng có xưng ta với Giai Tuệ nữa có được không? Nghe thật xa cách.

Âu Dương Giai Tuệ thôi không nhìn tiểu hồ ly nữa, gương mặt liền chuyển qua tươi cười, dùng hai tay chống cằm, ngắm nhìn Huyết Thần Hy, đưa ra lời đề nghị.

Huyết Thần Hy suy nghĩ trong chốc lát "Thay đổi cách xưng hô cũng chẳng có vấn đề gì, lại có thể kéo gần khoảng cách giữa cả hai hơn." Suy đi tính lại cảm thấy có nhiều cái lợi, Huyết Thần Hy liền đồng ý.

- Được.

Phải nói Âu Dương Giai Tuệ rất vui vẻ, nụ cười tinh nghịch có chút trẻ con nở trên môi, Huyết Thần Hy nhìn đến thấy rất vừa mắt.

- Tại sao tóc của Hy tỷ có màu trắng vậy?. Nhìn thật khác lạ nhưng nó rất hợp với gương mặt của tỷ, rất là đẹp!.

Âu Dương Giai Tuệ bày ra gương mặt vạn phần thắc mắc mà hỏi, trong lòng lại thấp thỏm sợ Huyết Thần Hy nghĩ sang hướng khác rằng nàng đang nói móc tỷ ấy có màu tóc giống mấy lão nhân gia. Sự tò mò này nàng đã để trong lòng mấy ngày qua, nay mới có dịp để hỏi.

- Bẩm sinh đã vậy.

Huyết Thần Hy bình thản trả lời, gương mặt chẳng có biến hoá gì khi nghe Âu Dương Giai Tuệ nhắc đến chuyện này, bởi lẽ Huyết Thần rất thích màu tóc đó, đâu phải Huyết tộc nào cũng sở hữu được màu tóc bạch kim, chỉ có dòng máu thuần chủng đứng đầu mới có được. Chẳng phải màu tóc của Huyết Thần đã chứng tỏ điều đó sao, Huyết Thần Hy chính là vương của Huyết tộc.

Thắc mắc trong lòng được giải đáp Âu Dương Giai Tuệ gật đầu đã hiểu. Thời gian trôi chầm chậm mãi không nghe Huyết Thần nhắc đến chuyện đả thông kinh mạch, Âu Dương Giai Tuệ ngập ngừng mở miệng nhắc đến.

- Hy tỷ, chuyện kinh mạch bị phong bế của Giai Tuệ...

Huyết Thần Hy gật đầu nhớ ra chuyện quan trọng bèn chỉ tay về phía giường.

- Cởi đồ ra, lên giường nằm đi.

Câu nói nghe sao thật bình thường từ miệng của Huyết Thần thốt ra nhưng lọt vào tai Âu Dương Giai Tuệ lại không đứng đắn đến như vậy. Ngó nhìn Huyết Thần Hy vẫn bình thản như không có gì mà ngồi đó chờ đợi, Âu Dương Giai Tuệ nghĩ bụng "Chỉ là đang chữa trị thôi." Nàng đè nén tâm tư đang nhảy loạn, đứng lên đi về phía giường.

Ngoại bào đã được cởi, động tác nhẹ nhàng hết sức như không muốn người khác nghe thấy âm thanh giải khai y phục, tay ngọc nắm chặt trung y mỏng, mặt Âu Dương Giai Tuệ bỗng chốc nóng bừng, ngẩng đầu lên nhìn về hướng bàn trà, Huyết Thần Hy vẫn ngồi đó quay lưng lại. Lúc nãy trấn tĩnh bản thân ra sao, chỉ là đang chữa trị nhưng đến lúc này lí trí lại phản đối kịch liệt, nàng ngập ngừng mở miệng.

- Hy tỷ, muội có thể không cởi không?.

Dù biết trước kết quả vẫn phải cởi nhưng Âu Dương Giai Tuệ vẫn muốn hỏi lại lần nữa. Nàng đang bối tối, đây là lần đầu phơi bày thân thể trước mặt người khác, có hơi ngượng ngùng không chấp nhận được.

- Nhất định phải cởi.

Huyết Thần Hy hơi câu mày "Chỉ là cởi ngoại bào thôi mà, có cần làm quá lên vậy không? Không cởi làm sao mình bấm chính xác được."

Ý của Huyết Thần Hy chính là cởi ngoại bào nhưng có lẽ Âu Dương Giai Tuệ đã hiểu sai nghĩa mà cởi luôn trung y phía trong. Tay run rẩy từ từ giải khai lớp trung y mỏng, thân thể ngọc ngà bại lộ trong không khí. Mặt Âu Dương Giai Tuệ đỏ như tôm luộc, nàng cố gắng trấn định bản thân, leo lên giường nằm xuống.

- Giai Tuệ cởi xong rồi.

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu phát ra từ cổ họng của Âu Dương Giai Tuệ. Hàng mi run lợi hại, tim nàng đang đánh trống trong lồng ngực, Âu Dương Giai Tuệ xấu hổ mà dùng hai tay che đi gương mặt của mình, cả người căng cứng nằm đó chờ đợi Huyết Thần Hy đến bên giường.

Lúc này Huyết Thần đứng lên, xoay người lại, tá hoả khi nhìn thấy thân thể mịn như da em bé đang nằm trên giường, cũng may Âu Dương Giai Tuệ không có cởi luôn nội y, nếu không chắc chắn Huyết Thần Hy xịt máu mũi mất.

Vì khoảng cách từ giường đến bàn trà không xa lắm, chỉ có vài bước chân nên Huyết Thần có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể của Âu Dương Giai Tuệ. Cô đỡ trán, vội xoay lưng lại, nhắm mắt thanh tẩy hình ảnh nhạy cảm ra khỏi não bộ.

- Mau mặc trung y vào, ý của tỷ là cởi ngoại bào mà.

Âu Dương Giai Tuệ thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn "Xấu hổ quá đi, sao mình lại hiểu sai ý nghĩa cơ chứ, cũng tại Hy tỷ không nói rõ ràng." Động tác nhanh như một cơn gió lướt qua, Âu Dương Giai Tuệ cầm lấy trung y mặc vào người, lúc nãy mặt đã đỏ lắm rồi, thêm sự việc hiểu lầm này, hai bên lỗ tai nàng đỏ đến mức bốc khói luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment