- Có chuyện gì thì từ từ nói, ngài nên thu lại uy áp thì hơn.
Bà La Lý nhượng bộ, nhỏ giọng, xuống nước, vuốt vảy ngược của Vũ Kình Hổ cho ông bớt nóng, bởi sắc mặt của con cháu Bà La tộc đang dần khó coi hơn, sắp không trụ nỗi nữa.
- Hừ, các người biết điều thì giao Bà La Mặc Ca ra đây, tránh để con sâu phá hoại cả gia tộc đi vào ngõ cụt.
Vũ Kình Hổ phất tay không thèm chấp nhất với đám tép rêu. Con cháu Bà La tộc thở phào, vuốt lòng ngực, đối với tu vi Linh Vương của Vũ Kình Hổ, họ tất nhiên không chịu nổi quá 3 phút.
Ý đồ đến đây nhất định phải bắt sống Bà La Mặc Ca đem về cho nhi tử ông trút giận. Để minh hoạ lời nói của Vũ Kình Hổ thêm phần khí thế áp bức, mười tên cao thủ trong đó có bốn tên tu vi Đại Linh Sư Ngũ Tinh thuộc hàng cao nhất đã ngầm tụ linh lực trong lòng bàn tay, một lời không hợp liền thay gia chủ ra tay giải quyết.
- Vũ Kình Hổ, ngài thân làm gia chủ của Vũ tộc lại không nói lý lẽ, hài nhi Vũ Phi của ngài đồng ý thách đấu lôi đài tất nhiên sẽ biết luật chơi là như thế nào, thương tích là đều không tránh khỏi, cớ sao lại trắng trợn đổ lỗi cho ta.
Bà La Mặc Ca bước lên từ sau lưng mẫu thân, hiên ngang dõng dạc đáp trả, chẳng hề sợ uy hiếp của Vũ Kình Hổ.
- Không cần biết quy tắc là gì, ngươi làm tệ nhi của ta tàn phế thì ngươi phải đền tội.
Vũ Kình Hổ tức giận sôi máu, một đứa nhãi con mà dám ở trước mặt ông nói lý lẽ còn gọi thẳng tên họ của ông, thật không biết phép tắc. Vũ Kình Hổ liền vận linh lực chưởng vào bàn ăn gần đó khiến bàn ăn nổ văng tứ tung.
"Bùm."
Con cháu Bà La tộc có một vài người né không kịp mà bị thương tổn thân thể. Bà La Mặc Ca siết chặt đấm tay, căm phẫn nhìn chăm chăm Vũ Kình Hổ mà không làm gì được, trách bản thân yếu kém.
- Đến cả ta mà gia chủ ngài cũng không nể mặt hay sao?.
Lúc này Lỗ Kiêu mới lên tiếng nhắc nhở ở đây vẫn còn có một người chức cao quyền trọng nổi danh thiên hạ.
- Kẻ nào... là Dược Lỗ!... sao ngài lại có mặt ở đây?.
Vũ Kình Hổ quát, song đó mắt lia đến hướng phát ra âm thanh bỗng phát hiện một người lạ mặt hiện diện, Vũ Kình Hổ bị kinh hách bởi người này không ai khác chính là thiên tài luyện Dược Sư lừng danh thiên hạ. Trong đầu hiện ra muôn vàn thắc mắc xoay quanh mối quan hệ giữa Bà La tộc và Lỗ Kiêu nhưng không có lời giải đáp thỏa đáng.
- Chuyện đó không quan trọng, vấn đề ở đây Mặc Ca là huynh đệ kết bái của ta, ngài nể mặt sao?.
Lỗ Kiêu chắp tay sau lưng hỏi, lời nói có phần áp đặt ở trong đó "Muốn hay không cũng phải nể mặt ta, nếu không e là Vũ tộc của ông đổ nát."
Trưởng bối Bà La tộc thoáng yên tâm vì Lỗ Kiêu ra mặt tương trợ.
- Nếu đã vậy, chuyện ngày hôm nay xem như chưa có gì xảy ra, mọi chi phí tổn thất ta sẽ sai người bồi thường sau, xin kiếu.
Vũ Kình Hổ suy nghĩ một chút đành nhượng bộ bởi Lỗ Kiêu là người không dễ đắc tội. Nói xong liền phất tay áo rời đi cùng mười tên cao thủ. Bởi vì xoay lưng ra về nên không ai thấy được môi Vũ Kình Hổ nở một nụ cười nham hiểm vì ông đã có tính toán riêng.
- Đa tạ Kiêu huynh giúp đỡ, nếu không có huynh chắc đệ bị họ bắt đi rồi.
Bà La Mặc Ca xúc cảm định quỳ xuống, cúi đầu cảm tạ Lỗ Kiêu nhưng đã bị Lỗ Kiêu nhanh tay ngăn cản.
- Ây, chúng ta đã kết bái huynh đệ, đây là chuyện nghĩa huynh nên làm, đệ không cần phải làm quá lên như vậy chứ.
Lỗ Kiêu lắc đầu cười trừ, thâm tâm càng đánh giá cao Bà La Mặc Ca trọng tình cảm.
- Được, đệ biết rồi.
Bà La Mặc Ca vui vẻ gật đầu đã biết. Mọi người thở phào, trở lại nhập tiệc.
Mọi chuyện tưởng chừng đã được giải quyết xong, nhưng không, đây chỉ là khởi đầu cho ngọn nguồn bão giông, không lâu nữa sẽ có một trận mưa tanh mùi máu nhuộm đế đô Mã Hình Kỳ.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc những bóng đen bay nhảy trên nóc nhà. Tiếng bước chân hoà cùng tiếng gió theo một nhịp điệu lặng thinh không một ca từ.
"Vèo vèo vút vút."
Mười hắc y nhân đứng trên nóc biệt viện Bà La tộc, ăn ý nhau chia ra hành động, mỗi nhóm năm người phân ra đi theo hai hướng khác nhau.
Không một ai phát hiện sự hiện diện của họ bởi vì Vũ Kình Hổ đã chơi lớn, bỏ ra một số tiền mua hẳn mười lá Tàng Hình Phù cấp 3, phù này có công dụng ẩn khí tức phân ra làm nhiều loại, tùy theo giá cả mà thời gian hiệu lực kéo dài.
Có tên Tàng Hình Phù không phải người sử dụng tàng hình, người khác nhìn vào không thấy mà thực chất là che giấu đi khí tức để người khác không phát hiện ra, nhất là đối phó với Tu Chân Giả tu vi dưới Linh Tông rất hiệu nghiệm.
Năm hắc y nhân cùng một nhóm chia ra mỗi người đến một gian phòng khác nhau. Bước chân thận trọng di chuyển nhẹ nhàng không một tiếng động phát ra, ngó dòm xung quanh chẳng có ai tuần tra liền cẩn trọng lấy ra ống trúc đâm vào khung cửa, thổi vào trong một luồng khói trắng xám. Người trong phòng hít phải luồng khói này lập tức rơi vào trạng thái mê man, ngủ say như chết.
Chưa đầy một khắc sau, năm hắc y nhân hội ngộ ở một góc sân trao đổi. Xui thay có mười tên lính canh đi tuần tra phát hiện ra họ.
- Có thích khách mau bắt lại.
Trưởng nhóm ra lệnh lập tức cả tám tên lính canh rút kiếm ứng phó, người còn lại chạy đi kiếm viện binh.
Năm hắc y nhân quay đầu, ánh mắt hiện tia sát khí muốn giết người diệt khẩu. Đao kiếm hai bên tước ra khỏi vỏ kiếm, lao vào nhau tấn công đối phương.
"Bang bang keng keng."
Binh khí va chạm phát ra âm thanh vang dội giữa đêm khuya tĩnh mịch, những gian phòng ở gần đó chẳng có ai phát hiện ra bởi người bên trong đã ngủ rất say.
Chênh lệch thực lực rõ thấy, năm tên cao thủ tu vi trên cơ bọn lính canh một cảnh giới khá xa, rất mau từng tên lính canh ngã xuống chết với vết khứa ngọt xớt tại cổ.
"Bịch."
Tên lính canh cuối cùng ngã xuống, nhắm mắt xuôi tay, năm tên hắc y nhân thu kiếm, lôi mấy tên lính canh vào bụi cây gần đó giấu xác rồi phi thân tiếp ứng nhóm kia.