Mật thất dưới phòng ngủ của Bà La Lý, lối đi nhỏ chật hẹp, dài ngoằng nghèo được thắp sáng bởi những ngọn đuốc. Cuối mật thất là một căn phòng khá rộng, xung quanh bốn bức tường đất được ốp gạch đá sạch sẽ. Có một kệ sách chất đầy cuộn tre đóng bụi theo năm tháng và một bộ bàn ghế đá ở giữa phòng.
- Phụ thân chỗ này?.
Bà La Mặc Ca đánh giá xung quanh, phát hiện ở bên kia còn có một lối đi nữa, sự tò mò dâng lên liền lên tiếng hỏi Bà La Lý.
- Đây là mật thất bí mật của gia chủ bao đời Bà La tộc, được xây dựng từ rất lâu về trước, chỗ hài nhi vừa chỉ là nơi thoát thân nếu có biến cố xảy ra.
Bà La Lý phân tỏ cho nhi tử biết, bí mật này chỉ được truyền cho người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc.
Bà La Mặc Ca gật đầu đã rõ, trong lòng lại thắc mắc "không biết phụ thân dẫn mình đến đây làm gì, hay là có bảo vật gia truyền giống trong phim chẳng hạng?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Bà La Lý đến bên kệ sách, khom người lấy một hộp gỗ được đặt ở ngăn kệ cuối cùng. Dùng tay áo lau đi lớp bụi bám bên trên rồi xoay lưng đi đến bàn đá, đặt cái hộp xuống, lại lấy ra chìa khoá từ trong tay áo mở hộp gỗ.
Bà La Mặc Ca bước đến gần xem xét, bên trong hộp được lót vải nhung vàng, vật bên trong là một miếng ngọc bội lục sắc có hình con Rồng uốn lượn, miệng Rồng ngậm một viên ngọc nhỏ chính là đá hổ phách, cái này gọi là ngọc trong ngọc trên thế gian rất hiếm, đường nét điêu khắc tinh tế thể hiện được sự uy dũng và cái hồn của Thần Thú như thật.
Bà La Lý cẩn thận cầm lên, đưa cho Bà La Mặc Ca rồi dặn dò.
- Đây là bảo vật gia truyền ẩn chứa huyền cơ, buồn thay đã qua bao đời gia chủ mà vẫn chưa tìm ra bí mật ẩn chứa trong đó, nay phụ thân thay mặt gia tộc truyền lại cho hài nhi, hy vọng hài nhi có thể thông tuệ khám phá ra.
Bà La Lý thở dài nói rồi lại hãnh diện với nhi tử này. Vỗ vai nhi tử giao phó trọng trách hệ trọng phục hưng gia tộc cường thịnh như lúc xưa.
- Hài nhi đã biết thưa phụ thân, phụ thân yên tâm, bằng mọi giá Mặc Ca nhất định cường đại để chấn hưng gia tộc Bà La trở thành gia tộc cường thịnh nhất Tân Đại Lục.
Ánh mắt Bà La Mặc Ca tràn đầy quyết tâm, tuổi trẻ hùng hồn hứa hẹn, có điều Bà La Mặc Ca chưa ra biển lớn nên chưa thấy sóng dữ, lời cam đoan này muôn phần khó khăn để trở thành hiện thực.
Bà La Mặc Ca cầm miếng ngọc, sờ lên nó, cảm nhận từng đường nét khắc hoạ, độ mát lạnh của ngọc có thể cảm rõ qua đầu ngón tay, môi nở nụ cười tươi rồi đeo vào cổ.
Đây là thế giới thực chẳng phải phim ảnh hay game, Bà La Mặc Ca đã tự cấp cho hắn cái suy nghĩ hắn là nhân vật chính, là trung tâm vũ trụ, hắn có bàn tay vàng, điều này là một sai lầm, đến một lúc nào đó hắn sẽ tỉnh ngộ hay lại u mê, tất cả phải chờ thời gian minh chứng.
Trong khi đó một nhóm hắc y nhân khác đến phòng của Bà La Mặc Ca, đại diện một tên cầm ống trúc thổi khói thuốc mê vào trong, đếm đến ba, năm hắc y nhân nhìn nhau gật đầu, đạp tung cửa tiếng vào, đao kiếm thủ sẵn mà đến bên giường, có chút bất ngờ khi trên giường chẳng có ai, người đâu?.
- Lục tung cái phòng này lên nhất định phải diệt trừ tên đó.
Một tên hắc y nhân đứng đầu ra lệnh, bốn tên còn lại tuân lệnh chia nhau ra tìm kiếm, đồ vật trong phòng bị lật tung lên, nhiều thứ rơi vỡ xuống nền gạch tạo ra âm thanh "choảng choảng."
- Bẩm đại ca không tìm thấy.
Bốn tên hắc y nhân quay trở về, đứng bên cạnh đại ca bẩm báo. Tên cầm đầu thần sắc âm trầm, lúc này hắn cảm nhận được có người đang đến, môi từ khi nào nở nụ cười bí hiểm phía sau khăn che mặt.
- Phục kích.
Hiệu lệnh ngắn gọn dù thế mấy tên hắc y nhân ăn ý mà lập tức nhanh chân nấp đi chỉ trong cái chớp mắt, trong phòng chẳng có ai ngoài đống lộn xộn.
Tung tăng trở về phòng Bà La Mặc Ca phát hiện có điều không ổn, cửa phòng mở toang, bước vào trong, gì đây?. Đập vào mắt Bà La Mặc Ca là mền gối rơi xuống sàn, bình hoa vỡ, rèm bị rách và còn nhiều thứ khác nữa.
"Có người đột nhập, ăn trộm hay thích khách?" Bà La Mặc Ca ngầm tụ linh lực trong lòng bàn tay, chân lùi về sau một bước, cặp mắt xao động liếc qua bên trái.
"Vút vèo... Bùm."
Nhanh chân xoay người ra phía sau, chưởng một phát đến hướng bên trái, Bà La Mặc Ca đỡ được một nhát kiếm lấy mạng của hắc y nhân. Tên hắc y nhân cầm kiếm lui về sau vài bước chân, mắt đầy sát khí khoá chặt đối tượng.
Hai tên hắc y nhân khác từ đâu xuất hiện sau lưng Bà La Mặc Ca cầm kiếm đâm tới. Bà La Mặc Ca ngã thân về sau, ngón tay được linh lực bao bọc dứt khoát kẹp lấy hai lưỡi kiếm sắc bén chế trụ.
Bà La Mặc Ca thần sắc nghiêm túc đối chiến, xoay người, tung chân đạp hai tên hắc y nhân đó, phản lực tác động làm Bà La Mặc Ca lộn mèo trượt dài trên nền gạch, chống một tay xuống sàn cản lại bước lùi, Bà La Mặc Ca ngẩng đầu, nhíu mày nhìn bọn hắn, thần sắc ngưng trọng.
Hai tên hắc y nhân loạng choạng lùi về sau, không tin nổi Bà La Mặc Ca đã tiến bộ đến bực này, bọn hắn không nên khinh địch, đánh nhanh giết lẹ.
- Ai phái các ngươi đến?.
Bà La Mặc Ca tức giận hỏi nhưng trong lòng đã có phán đoán riêng, không ai khác chính là Vũ Kình Hổ.
- Ha ha, không giấu gì kẻ sắp chết như ngươi, người đó là...
Một tên hắc y nhân có lòng tốt mở miệng ban phát ân huệ, nói đến giữa chừng thì kéo dài úp mở đánh lạc hướng Bà La Mặc Ca, lúc này một lượt sáu phi tiêu từ hai bên trái phải phóng ra ám sát Bà La Mặc Ca.
"Vèo vèo."
Bà La Mặc Ca phản ứng nhanh, lách người né đi nhưng không may bị trúng hai cái phi tiêu, một cái ở bắp chân và một cái ở trên vai.
Lưỡi phi tiêu sắc bén có tẩm kịch độc nhanh chóng thẩm thấu vào da thịt, Bà La Mặc Ca mạnh dạn gỡ ra, phát hiện máu đã chuyển sang màu đen, sắc mặt có chút biến hoá, không ngờ đến mấy tên thích khách lại âm hiểm như vậy.
- Các ngươi thật bỉ ổi.
Bà La Mặc Ca quăng đi phi tiêu, căm giận nói, chân bị đau dù thế thân là nam nhi đại trượng phu trong tình thế này phải mạnh mẽ chống trả, quyết không hạ thấp mình trước kẻ địch.