Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 46 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 46: Cửu Âm Tán

Hinh Nhi nghe đến đây không chịu nổi kích động liền ngất xỉu. Bà La Lý đau lòng nhìn nhi tử, cố kìm nén nước mắt không để tuôn rơi.

Nếu tính từ lúc bị thương đến bây giờ đã được một tiếng rồi, tức là thời gian chỉ còn lại hai tiếng để chữa trị, nếu không có thuốc giải Bà La Mặc Ca nhất định sẽ chết.

- Gia chủ, để ta dẫn người đến Vũ tộc đòi thuốc giải.

Trưởng lão dời ánh mắt qua Bà La Lý, tức giận lên tiếng.

- Trưởng lão đi chắc gì Vũ Kình Hổ đã chịu giao thuốc giải, huống hồ chưa chắc trong tay ông ta có thuốc giải.

Bà La Lý suy nghĩ thấu đáo phân tỏ cho trưởng lão biết. Mục đích của Vũ Kình Hổ chính là muốn lấy mạng Bà La Mặc Ca, chỉ cần độc dược là được cần chi thuốc giải, bởi lẽ đó trong tay hắn trăm phần trăm chẳng có thuốc giải, dù có đến Vũ tộc làm ầm ĩ lên thì cũng chỉ mất thêm thời gian mà thôi.

- Vậy phải làm sao đây, Mặc Ca không thể cứu hay sao?.

Trưởng lão khác thở dài nói, muôn phần bất lực.

- Mọi người bình tĩnh, trong tay ta có một lọ thuốc giải Cửu Âm Tán có thể cứu Mặc Ca, thời gian chữa trị không thể chậm trễ, bây giờ ta cần một chậu nước nóng, khăn sạch, nến và một con dao mổ.

Lời nói của Lỗ Kiêu hoá giải tâm trạng não nề của những người có mặt tại đây, trưởng lão ngay tức thì phân phó cho nô tì đi chuẩn bị mọi thứ mà Lỗ Kiêu yêu cầu.

Bà La Lý đỡ Hinh Nhi nghỉ ngơi trên trường kỷ. Rất nhanh những thứ mà Lỗ Kiêu yêu cầu đều được đem đến đầy đủ, mọi người đứng xa ra, giữ im lặng cho Lỗ Kiêu chuyên tâm chữa trị.

Lỗ Kiêu đổ một phần thuốc giải vào nước, khuấy đều cho Bà La Mặc Ca uống, công dụng trị phần độc tố đã thấm vào trong nội tạng, y phục được cởi ra, vết thương ở phần chân sẽ được chữa trị trước.

Lỗ Kiêu hơ con dao mổ trên ngọn lửa của cây nến để diệt khuẩn sau đó rọc đi phần thịt bị thối. Bà La Mặc Ca không cảm thấy đau bởi chỗ vết thương đó đã mất cảm giác, cứ như cục thịt rời ngoài da, cắt bỏ cũng không hề hấn gì.

Dùng khăn sạch thấm nước nóng lau máu, lúc này Bà La Mặc Ca mới cảm thấy rát kinh khủng, không muốn la lên nên đã cắn áo chịu đựng.

Lỗ Kiêu bỏ cái khăn dính đầy máu vào trong chậu nước, máu đen loang ra làm nước chuyển màu, nô tì liền thay một chậu nước sạch khác kèm theo một cái khăn mới.

Rắc thuốc bột lên miệng vết thương rồi băng bó bằng vải thoáng khí, Bà La Mặc Ca đau đến nhăn mặt, chỗ vết thương vừa nóng, vừa rát, lại châm chích và khó chịu cực kì cứ như bị ngàn con kiến lửa cắn.

- Cảm thấy nóng rát như vậy là thuốc có hiệu nghiệm rồi đó, đệ ráng chịu đi.

Lỗ Kiêu giải thích cho Bà La Mặc Ca biết, lại xử lý vết thương trên vai tương tự như ở chân. Nửa tiếng trôi qua hai chỗ vết thương đã được xử lý xong.

Bà La Mặc Ca lau đi mồ hôi bịn rịn trên trán, tư thế nằm sấp trên giường nghỉ ngơi, phía dưới chân được kê gối để tránh động đến miệng vết thương.

- Đây là phương thuốc sắc thêm uống, ta đã ghi cặn kẽ theo đó mà dùng.

Lỗ Kiêu đưa tờ giấy cho Bà La Lý, dặn dò.

- Thật tình cảm tạ ngài đã giúp đỡ, ân huệ này Bà La tộc nhớ mãi không quên.

Bà La Lý cùng các trưởng lão quỳ xuống, cúi đầu chân thành cảm tạ.

- Là chuyện nên làm, mọi người đứng lên đi.

Lỗ Kiêu đỡ Bà La Lý, môi nở nụ cười nhẹ. Các trưởng lão cảm kích muôn phần mà đứng lên.

Lỗ Kiêu quay đầu quan sát sắc mặt Bà La Mặc Ca một chút, thấy nghĩa đệ đã ngủ, Lỗ Kiêu an lòng mà nói lời cáo từ rồi trở về phòng.

Không lâu sau đó Hinh Nhi đã tỉnh, được phu quân giải thích cặn kẽ bà đã bớt lo lắng phần nào, Hinh Nhi thức đêm để canh nhi tử.

Mọi chuyện tạm ổn thỏa, các trưởng lão giải tán, trở về phòng nghỉ ngơi để sáng mai giải quyết đống lộn xộn của đêm nay.

Giấc ngủ muộn kéo dài trong bốn tiếng ngắn ngủi thì trời đã sáng. Một ngày mới lại đến nhưng chẳng mấy ai trong Bà La tộc vui vẻ. Thi thể chín tên hộ vệ được sắp ngay ngắn trước khoảng sân trống, họ đều được đắp vải trắng che đi gương mặt tái nhợt của tử thi.

Con cháu Bà La tộc bu vây quanh, bọn họ mới ngủ dậy thì gia tộc đã xảy ra chuyện động trời thế này. Mọi người xì xầm đoán mò với nhau, lúc này Bà La Lý và các trưởng lão có mặt phân tỏ cho mọi người biết sự việc đêm qua.

- Gia chủ chuyện gì đã xảy ra vào tối qua mà sao chúng ta chẳng hay biết gì hết?.

Một trung niên nam nhân thay mặt mọi người hỏi thăm tình huống sự việc.

Ánh mắt mọi người hiện tia đau thương, mất mát hướng Bà La Lý chờ câu trả lời, bởi chín tên hộ vệ này cũng mang họ Bà La là người trong tộc.

- Đêm qua có thích khách lẻn vào biệt viện, thổi thuốc mê nên mọi người mới không hay biết gì. Mục đích của bọn chúng là lấy mạng thiếu gia, chín người hộ vệ này đi tuần tra phát hiện ra bọn chúng nên đã bị diệt trừ.

Bà La Lý nén đau thương, nói to rõ từng chữ tóm tắt lại sự việc đêm qua.

Con cháu Bà La tộc ai nấy đều tràn đầy căm phẫn, đều có cùng một suy nghĩ "Người muốn sát hại thiếu gia Mặc Ca chỉ có một người - Vũ Kình Hổ gia chủ Vũ Tộc."

Một lúc sau Bà La Lý căn dặn các trưởng lão thu xếp hậu sự thật tốt cho họ.

- Vậy thiếu gia có bị làm sao không?.

Một người khác trong số đám con cháu Bà La tộc lên tiếng quan tâm hỏi. Đây cũng là câu hỏi mà mọi người canh cánh trong lòng, ở Bà La tộc Bà La Mặc Ca rất có thiện cảm trong lòng mọi người nên ai nấy đều dành sự kính trọng cho Bà La Mặc Ca, là niềm hy vọng cho gia tộc hưng thịnh như trước kia, càng vì thế không thể xảy ra chuyện được.

- Bị trúng độc, cũng may Dược Lỗ đã ra tay chữa trị, bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng liền tốt.

Bà La Lý thở dài nói, thần sắc lo âu, đêm qua ông không có ngủ nên bây giờ có phần thiếu sức sống.

Mọi người nghe đến đây thì thở phào một hơi, cầu phúc cho Bà La Mặc Ca rồi lại căm hận Vũ Tộc ra tay quá tàn nhẫn.

Bình Luận (0)
Comment