Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 48 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 48: Diệt Bà La Tộc

Bà La Mặc Ca đã tỉnh, bước ra từ đống đổ nát, phi diệu cơ thể không hề bị thương ngược lại cảm thấy tràn đầy tinh lực, tinh thần phấn chấn.

Bà La Mặc Ca thử đưa tay sờ đến vết thương, cảm thấy không còn đau nhức nữa, lòng sinh nghi hoặc liền tháo lớp vải được băng bó ra, kết quả thật bất ngờ vết thương đã lành lại từ khi nào, nhìn kỹ mới phát hiện ra vết sẹo mờ nhạt mới chắc rằng chỗ đó đã từng bị thương. Tâm trạng kinh hỉ đưa tay sờ đến mặt dây chuyền trên cổ, môi tự khắc nở nụ cười.

Hinh Nhi chạy vào trong phát hiện nhi tử đã tỉnh, bà liền chạy đến ôm Bà La Mặc Ca vào lòng.

- Hài nhi tỉnh rồi, thật tốt quá.

Hinh Nhi lo lắng cho Bà La Mặc Ca, xem tới xem lui thấy không vấn đề gì, bà mừng rỡ sờ gương mặt của hài nhi.

- Hài nhi thấy trong người có chỗ nào không ổn không?.

- Mặc Ca không sao mà, mẫu thân không cần lo, mẫu thân xem hài nhi vận linh lực được này.

Lúc ở Trái Đất, Mặc Ca rất ít được cha mẹ quan tâm, xuyên đến đây Mặc Ca mới cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp đến nhường nào. Bà La Mặc Ca cười tươi trấn an Hinh Nhi, còn minh chứng lời nói của mình, đưa bàn tay tụ linh lực cho bà xem.

Lúc này Bà La Mặc Ca bất ngờ phát hiện ra tu vi của bản thân đã ở cảnh giới Đại Linh Sư Ngũ Tinh. Tăng tận ba Tinh nhỏ so với trước đây, tâm trạng kinh hỉ đến đơ người.

"Không lẽ có liên quan đến miếng ngọc?". Bà La Mặc Ca thầm dấy lên nghi vấn. "Xem ra miếng ngọc này còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn cần mình khám phá ra, quả là bảo vật gia truyền ẩn chứa huyền cơ, thật vi diệu!"

- Cái giường sao lại nát thế này?.

Sau một lúc hỏi han đủ thứ, khi này Hinh Nhi mới để ý đến giường ngủ bể nát, chất chồng như đống củi, thắc mắc hỏi nhi tử.

- Là do hài nhi đột phá tu vi, không kiểm soát được năng lượng nên mới thành ra như vậy.

Bà La Mặc Ca không muốn giấu chuyện vui liền chia sẻ cùng mẫu thân, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, tay gãi đầu hối lỗi vì làm hỏng giường.

- Mặc Ca của mẫu thân thật giỏi, chắc đói bụng lắm rồi phải không? Để mẫu thân kêu ngự trù hâm nóng thức ăn cho hài nhi.

Hinh Nhi mừng thay cho nhi tử lại quan tâm hỏi han, đột phá tu vi là chuyện tốt, giường ngủ hỏng rồi thì có thể thay cái khác, không đáng là bao cho nên Hinh Nhi không có trách phạt, Bà La Mặc Ca gật đầu thế là hai người đi đến thiện phòng dùng cơm.

Còn bát thuốc nằm lăn lóc ở bụi cây trước cửa phòng Hinh Nhi cũng quên bén luôn, trong lòng cứ có cảm giác thiếu thiếu nhưng không biết đã quên cái gì, chuyện vui ở ngay trước mắt Hinh Nhi cũng chẳng để tâm suy nghĩ đến nữa.

Bà La tộc chưa vui mừng được bao lâu khi thiếu gia của bọn họ đã tỉnh, sức lực tràn đầy hơn trước là một chuyện vui. Trời chỉ mới tờ mờ sáng cỡ tầm 3 giờ, nhà nhà vẫn còn say giấc nồng, lúc này người của Vũ tộc đã cầm vũ khí kéo đám đến Bà La tộc.

"Ong ong ong."

Tiếng chuông báo động vang lên, con cháu Bà La tộc tức tốc rời giường thay y phục chạy đến kho vũ khí.

Đám người Vũ tộc ước chừng có đến gần 50 người được tuyển chọn ra, ai nấy tu vi đều cao cường trong đó Vũ Kình Hổ đứng đầu tu vi Linh Vương Nhị Tinh cùng hai trưởng lão tu vi cũng chẳng thua kém đều là Linh Vương Tứ Tinh.

Với thế hùng hậu như này Vũ Kình Hổ rất tự tin nắm chắc phần thắng bởi Bà La tộc chẳng có ai tu vi cao đến như vậy, cùng lắm là Đại Linh Sư Cửu Tinh nhưng rà soát lại lần nữa chẳng có trưởng lão nào đạt tới tu vi đó, gia chủ Bà La Lý càng không, ông chỉ mới là Đại Linh Sư Lục Tinh, chênh lệch thực lực một khoảng xa nên vì thế đám người Vũ tộc càng không coi ai ra gì, ngang nhiên xông thẳng vào biệt viện Bà La tộc chém chết hai tên nam hầu canh cửa.

Bà La Lý cùng Hinh Nhi và các trưởng lão tức tốc có mặt ngăn cản bước tiến của đám người Vũ tộc. Ít phút sau Bà La Mặc Ca và Lỗ Kiêu cũng có mặt.

- Ngươi đến đây để gây sự? Ở Mã Hình Kỳ còn có luật pháp đấy!.

Bà La Lý tức giận đến đỏ mặt mà quát Vũ Kình Hổ, ánh mắt hiện tia đau thương, không!, nhiều hơn là phẫn nộ nhìn hai thi thể nhuốm đầy máu kia.

- Ta không đến đây để gây sự mà mục đích chính là diệt Bà La tộc của ngươi, thấy bất ngờ không Bà La Lý?.

Vũ Kình Hổ ngửa mặt lên trời cười hung ác rồi nhìn Bà La Lý mạnh miệng nói, ngang ngược tuyên án tử cho hơn trăm mạng người ở Bà La tộc.

Đám người Vũ tộc nhếch mép cười khinh bỉ theo, người ngoài nhìn vào liền biết họ cùng chung một huyết thống, lúc này con cháu Bà La tộc đã có mặt đông đủ, nhìn thấy hết màn đối đáp vừa rồi, tay cầm vũ khí siết chặt, tức giận đến nổi gân mặt, thật muốn lụi cho đám người đó một nhát.

- Giết ta không thành bây giờ còn muốn diệt tộc của ta, Vũ Kình Hổ đây là do ngươi lựa chọn, mong ngươi đừng hối hận.

Bà La Mặc Ca bước lên một bước, đứng trước phụ mẫu, sắc mặt âm trầm nói, tròng mắt đen sâu thăm thẳm phực cháy lửa dữ.

Trưởng bối Bà La tộc im lặng để Bà La Mặc Ca thể hiện phong thái người thừa kế tương lai, là thanh niên nam nhi phải mạnh mẽ đương đầu với sóng gió mới rèn luyện được con người kiên cường, Bà La Mặc Ca nên dần tập làm quen.

- Há, ha ha ha, hối hận? Nghe thật nực cười. Bà La tộc lụn bại đến vậy sao, để một đứa nhãi con miệng còn hôi sữa ra nói chuyện với ta.

Vũ Kình Hổ cười khinh thường, đám người phía sau phỉ nhổ nước bọt, hành động phỉ báng rõ ra mặt.

Con cháu Bà La tộc lửa giận ngút trời quyết tâm sống chết cùng Vũ tộc, hôm nay Vũ tộc không bị diệt thì Bà La tộc bị diệt, một trong hai nhất định phải diệt vong.

Lỗ Kiêu đứng kế bên Bà La Mặc Ca trầm ngâm nãy giờ lúc này mới lên tiếng.

- Vũ Kình Hổ, ngươi không nể mặt ta thì đừng trách tại sao nước sông lại mặn.

Lỗ Kiêu lạnh mặt, cả người toả hàn khí, lời nói không nóng không lạnh nhưng muôn phần âm lãnh. Lỗ Kiêu tính toán thời gian "Chắc giờ này chi viện mà mình mời cũng sắp đến nơi rồi."

Bình Luận (0)
Comment