Lỗ Kiêu tức giận vung đòn liên tiếp vào người Vũ Kình Hổ, hai người ra đòn đùng ầm chốc lát Vũ Kình Hổ liền bại thế dưới tay Lỗ Kiêu, ôm ngực lui về sau, sắc mặt cực kì khó coi.
"Bing bang... leng keng."
- Hự.
- Hộc.
- Aaa!!!.
Con cháu Vũ Tộc thực lực mạnh mẽ đàn áp con cháu Bà La tộc, người bị thương tích, người bị giết ước tính lên đến cả chục người có khi còn trên thế nữa. Máu vương vãi khắp nơi, khung cảnh hỗn loạn vô cùng, Bà La Mặc Ca nhìn đến mà căm phẫn, máu hận thù trào dâng như núi lửa phun trào. Bà La Mặc Ca điên tiết dùng tay lau đi vết máu trên môi, ngửa mặt rống lên trời bày bỏ phẫn uất.
- Aaa!!! Ta giết ngươi Vũ Kình Hổ.
Như con thú dữ lao đến công kích Vũ Kình Hổ điên cuồng, Bà La Mặc Ca lấy sự phẫn nộ làm ý chí chiến đấu, thực lực không suy giảm mà còn dồi dào tăng lên.
Hơn chục chiêu thức tung ra cộng với sự trợ giúp của Lỗ Kiêu, Vũ Kình Hổ rất nhanh hao hụt linh lực mà thất thế, dính không ít đòn của hai người họ.
- Mau dừng tay, phụ mẫu ngươi đang ở trong tay ta!.
Trưởng lão Vũ tộc bắt lấy Bà La Lý và Hinh Nhi uy hiếp Bà La Mặc Ca khi thấy gia chủ Vũ Kình Hổ bị đánh đến sắp không trụ nổi.
Tiếng quát lớn văng vẳng bên tai, Bà La Mặc Ca nắm cổ áo Vũ Kình Hổ, phẫn nộ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó, thấy phụ mẫu bị bóp cổ, sắc mặt đỏ ửng vì khó thở, còn các trưởng lão bị đánh đến bầm dập chẳng ngồi dậy nổi.
Lúc này con cháu Bà La tộc ngưng chiến đấu cũng nhìn về phía này, gia chủ của bọn họ bị uy hiếp đến tánh mạng, con cháu Bà La tộc không biết phải làm thế nào, đánh tiếp hay buông vũ khí đầu hàng mới là lựa chọn đúng đắn trong tình thế nguy cấp hiện tại?.
- Đừng quan tâm đến ta, hãy mau chiến đấu giành lấy chiến thắng, Bà La tộc không thể thua.
Bà La Lý khó khăn nói từng chữ cứ như lời trăn trối. Lực tay trưởng lão Vũ tộc tăng thêm, lão đắc ý nhìn Bà La Mặc Ca rồi tặc lưỡi tiếc thương.
Bà La Mặc Ca nhìn đến phụ mẫu tới nước này rồi mà còn ra hiệu lắc đầu không cho đầu hàng, Bà La Mặc Ca nghẹn ngào đến rơi lệ.
- Mau thả họ ra!.
Bà La Mặc Ca hét lớn, cặp mắt không độ ấm nhìn hai trưởng lão Vũ tộc đang khiêu khích mình.
- Được thôi, vậy ngươi thả gia chủ của chúng ta ra. Trao đổi sòng phẳng được chứ?.
Một trưởng lão Vũ tộc lên tiếng ra điều kiện.
Bà La Lý cùng Hinh Nhi ra sức lắc đầu ngăn cản nhi tử tránh làm hỏng đại cuộc. Con cháu Vũ tộc chơi xấu nhân tình thế này tung chiêu đánh lén con cháu Bà La tộc, mọi người bị thương nhưng không chịu khuất phục, hai bên một lần nữa xảy ra hỗn chiến.
- Được, ngươi nhớ giữ lời nếu không ta dù có chết cũng phải lấy mạng của ngươi.
Bà La Mặc Ca đánh phủ đầu ý đồ của hai trưởng lão Vũ tộc, lời nói lãnh khốc mang mười phần cảnh cáo.
Lỗ Kiêu tôn trọng quyết định của Bà La Mặc Ca, đứng một bên tinh tế quan sát phòng ngừa phía Vũ tộc giở trò sau lưng.
Hai bên dẫn con tin đến gần trao đổi, trưởng lão Vũ tộc thực hiện đúng lời hứa đồng thời thả cả Bà La Lý và Hinh Nhi ra. Lúc Vũ Kình Hổ đi lướt qua phụ mẫu của Bà La Mặc Ca, môi ông ta nở nụ cười nửa miệng trông nham hiểm rồi đột nhiên quay lưng tung chưởng đánh lén Bà La Lý cùng Hinh Nhi.
Nhanh quá! Khoảng cách lại gần như thế Bà La Mặc Ca trơ mắt nhìn, Lỗ Kiêu cũng vậy. Cứ ngỡ Bà La Lý cùng Hinh Nhi lành ít dữ nhiều nào ngờ từ đâu một thanh kiếm bay đến, lưỡi kiếm sáng chói bằng tốc độ cực nhanh xẹt qua yết hầu Vũ Kình Hổ, thanh kiếm tiếp tục lượn trở lên không trung, bay thẳng đến tay một nữ tử xinh đẹp. Vũ Kình Hổ đứng trân tại chỗ, một cơn gió lướt qua, ông ta khuỵu gối xuống, chết không nhắm mắt. Mọi người kinh hồn ngước nhìn lên trời.
Thật may khi sự xuất hiện kịp lúc của viện binh, từ trên trời một con Hạc khổng lồ đang dang cánh bay, bóng đen to lớn lướt qua mặt đất, trên lưng Hạc chở theo bốn người, ba nam tử và một nữ tử, Lỗ Kiêu nheo mắt, ngửa mặt nhìn lên trời, khoé miệng khéo theo nụ cười nhẹ "Cường giả mà mình mời đã đến rồi, thật đúng lúc mà."
Hạc lượn thấp xuống cách mặt đất tầm 4 mét, bốn người trên lưng Hạc nhảy xuống tiếp đất an toàn, nguồn linh lực tản ra vòng tròn như mặt nước gợn sóng rồi biến mất dần.
Diện mạo bốn người họ hiện ra rõ ràng, hai lão nam nhân, một thiếu niên anh khí và một nữ tử trẻ trung, Bà La Mặc Ca để ý thanh kiếm giết chết Vũ Kình Hổ không sai lệch nằm trên tay nữ tử xinh đẹp đó, lòng bất ngờ không nhẹ.
- Bọn ta đến kịp lúc chứ Lỗ Kiêu?.
Lão nam nhân để tóc dài theo kiểu cổ trang, mái tóc ngả màu bạc, gương mặt chữ điền có nét cương nghị, lông mày lưỡi kiếm đen rậm, hai bên mép và dưới cằm có để râu. Trang phục sẫm màu có thêu hình chim Hạc, khí chất phả ra hơi thở cường giả, tu vi cao cường có tên gọi Bạch Hạo Nhiên.
Tần Mịch trưởng công chúa Tây Thiên Quốc năm nay vừa tròn 18 tuổi, tu vi Đại Linh Sư Thất Tinh là đồ đệ của Bạch Hạo Nhiên, cùng đại sư huynh Phục Đồ tuổi 21, tu vi Đại Linh Sư Cửu Tinh theo chân sư phụ đến trợ giúp Dược Lỗ. Hai người đứng sau lưng Bạch Hạo Nhiên cúi đầu kính cẩn chào Dược Lỗ.
- Ha ha, quá kịp đi chứ, mà sao ngài đi chung với Lưu Sinh vậy?.
Lỗ Kiêu vui vẻ chào hỏi hai lão bằng hữu lại thắc mắc hỏi, bởi lẽ Lưu Sinh phiêu lạc giang hồ, bốn bể là nhà nên rất khó gặp được.
- Cái này là do gặp nhau ở ngoài cổng thành nên đi chung đó mà.
Bạch Hạo Nhiên phất tay trả lời, chỉ là một cái phất tay thôi đã hất văng hai trưởng lão Vũ tộc khi họ có ý định chen ngang lời nói của ông.
Bà La Mặc Ca nãy giờ lo ngắm Tần Mịch đến thất thần, tiếng động vừa rồi đánh thức Bà La Mặc Ca thoát ra khỏi mê trận sắc tâm, hắn ngại ngùng dời mắt sang nơi khác để tránh thất lễ.