Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 72 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 72: Sự Trừng Phạt Của Thần

"Cơ thể mình bị làm sao thế này, tại sao mình không điều khiển được?" Bà La Mặc Ca gào thét trong lòng, cố giành lại quyền kiểm soát cơ thể nhưng không được, cứ như linh hồn của hắn bị hất văng ra ngoài thể xác vậy. Hành động quỳ gối của hắn khác nào chứng tỏ hắn đã thừa nhận lỗi lầm của mình là một kẻ hạ tiện, tâm địa xấu xa đâu.

"Bịch."

Âm thanh to rõ vang lên khi đầu Bà La Mặc Ca đập xuống sàn đấu cứng chắc, lực mạnh đến nỗi khi hắn ngẩng đầu lên, trán đã đỏ một cục rướm máu.

Hình ảnh nhi tử bị thương làm mẫu thân Hinh Nhi đau xót, bà đứng lên định ngăn cản chuyện này nhưng đã bị phu quân Bà La Lý nhanh tay cản. Lỗi là do nhi tử của ông sai, thân làm phụ thân dù có thương hài nhi cách mấy cũng không thể mặc kệ đúng sai mà bênh vực được, xem như chuyện ngày hôm nay dạy cho Bà La Mặc Ca một bài học làm người đừng quá ngạo mạn nếu không tánh mạng khó giữ. Huyết Thần chỉ buộc Bà La Mặc Ca dập đầu tạ tội là đã quá nhân từ rồi, Bà La Mặc Ca nên biết ơn vì bảo toàn được tánh mạng trân quý mà hắn đã chiếm lấy từ thân xác kẻ khác.

"Bịch."

Cái dập đầu tạ tội thứ hai, lần này vết thương trầy xước trên trán thật sự nhiều, máu tươm ra ướt cả vầng trán đẹp.

"Bịch."

Cái dập đầu tạ tội thứ ba và cũng là cái cuối cùng. Bà La Mặc Ca ngẩng đầu lên, vầng trán của hắn nhuốm đầy máu, chảy xuống gương mặt tuấn tú. Ngay cả trên mặt sàn đấu nơi hắn dập đầu máu cũng đọng thành vũng. Trán Bà La Mặc Ca như bị vỡ ra trông thê thảm vô cùng, hắn chẳng nhận được sự thương xót của Âu Dương Giai Tuệ ngược lại trong lòng nàng cảm thấy hắn rất xứng đáng bị như thế.

Tờ giấy hưu phu được Âu Dương Giai Tuệ nhỏ máu vào rồi thả rơi tự do bay đến trước mặt Bà La Mặc Ca. Hôn ước giữa hai gia tộc chấm dứt tại đây, kể từ giây phút này Âu Dương Giai Tuệ chẳng còn liên hệ gì với Bà La Mặc Ca. Lúc này Bà La Mặc Ca mới giành được quyền kiểm soát cơ thể, hắn tức giận đến tái mặt, bàn tay run rẩy cầm tờ giấy hưu phu lên xem, môi nở nụ cười tự giễu.

- Ha ha ha.

Bà La Mặc Ca cúi mặt xuống, bàn tay siết chặt, cười bản thân vô dụng. Âu Dương Giai Tuệ nói đúng, ba năm trước và ba năm sau hắn chẳng đánh thắng nổi nàng.

- Ta thua rồi, ngày hôm nay là ta tự chuốc lấy nhục nhã, Âu Dương Giai Tuệ nếu có cơ hội gặp lại, ta và ngươi quyết không đội trời chung.

Lúc Âu Dương Giai Tuệ cùng Huyết Thần Hy bước đi ngang qua, Bà La Mặc Ca dùng âm lượng vừa đủ nghe, nghiếng răng nói.

Âu Dương Giai Tuệ và Huyết Thần khựng bước chân rồi tiếp tục đi khỏi đấu trường. Môi Huyết Thần ẩn trong nón áo choàng nhếch mép, cả Huyết Thần và Âu Dương Giai Tuệ đều bỏ ngoài tai lời nói của Bà La Mặc Ca bởi hắn chẳng có phân lượng đối với hai người.

Vốn dĩ định khi trận đấu kết thúc Âu Dương Phúc sẽ ghé Bà La tộc để thắp nén hương tạ tội cùng lão bằng hữu, nào ngờ sau trận đấu này, biểu hiện của Bà La Mặc Ca làm Âu Dương Phúc quá thất vọng. Tình bằng hữu quen biết giữa hai gia tộc từ hôm nay rũ sạch chẳng còn liên hệ gì với nhau, trưởng bối Âu Dương tộc chẳng thèm liếc mắt đến người Bà La tộc, đứng dậy gấp rút rời khỏi.

Chẳng còn náo nhiệt để xem Mộ Dung Tịch đứng lên, quay lưng ra về.

- Thánh Nữ chờ thần với.

Dương Vũ Đình vẫn còn đang tiếc nuối số tiền dành dụm bấy lâu nay, khi phát hiện Mộ Dung Tịch không còn ngồi kế bên, Dương Vũ Đình hối hả chạy theo.

Sau trận đấu này Bà La Mặc Ca càng nổi tiếng hơn nữa khi từ người đòi viết giấy hưu thê trở thành người bị hưu. Cay, rất cay! Nhưng thực lực lại thấp hơn nên đành ngậm ngùi để thanh danh bị bêu réo khắp nơi. Trong thâm tâm Bà La Mặc Ca mong muốn cường đại, mạnh mẽ hơn ngàn vạn người, trở thành cường giả xưng bá ở Tân Đại Lục để không còn ai dám xem thường hắn nữa. Để thực hiện ước mơ hoài bão đó Bà La Mặc Ca đã hạ quyết tâm đến học viện A Tích Xa ghi danh.

Trưởng bối Âu Dương Tộc đã trở về Thuận Tuyên trước, trong khi đó Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ nán lại ở đế đô Mã Hình Kỳ có chút việc riêng sẽ về sau. Hiện tại hai người đang đi trên đường phố tấp nập.

- Học viện A Tích Xa tuyển sinh!.

Tiếng nói không biết của ai phát ra từ trong đám đông phía bên kia đường thu hút sự chú ý của Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ.

- Tránh ra, tránh ra.

Nhiều nam nhi cùng nữ nhi chen lấn nhau giành vị trí để xem thông tin được dán trên tấm bảng kia. Chen lấn xô đẩy cứ như đi mua hàng giảm giá không bằng, Huyết Thần Hy nhìn đến trông có phần buồn cười "Thật không biết học viện A Tích Xa nổi danh đến cỡ nào mà được nhiều người quan tâm đến thế?"

- Hy tỷ, chúng ta đến xem không?.

Âu Dương Giai Tuệ quay sang hỏi Huyết Thần, thông thường thì mỗi năm thể lệ chiêu sinh sẽ có điều chỉnh đôi chút nhưng không quá sai biệt với năm rồi là bao.

- Được.

Huyết Thần Hy suy nghĩ một chút rồi gật đầu, thế là hai người đi đến phía tấm bảng bên kia đường. Tiếng ồn chen lấn dần nhỏ xuống bởi vì vẻ đẹp xuất chúng của Âu Dương Giai Tuệ làm mọi người chìm đắm, mãi lo nhìn ngắm mà quên mất việc giành chỗ, thế là hai người thành công đứng ở giữa tấm bảng, một vị trí đắc địa để xem thông tin.

Mỗi năm, học viện A Tích Xa bắt đầu tuyển sinh vào đầu mùa xuân. Thời gian chiêu sinh bắt đầu từ tuần sau kéo dài đến ba ngày. Nắm được thông tin quan trọng Huyết Thần Hy cùng Âu Dương Giai Tuệ rời đi để lại bóng lưng khuất dần, lúc này mọi người mới hồi thần thì người đẹp đã đi mất, trong lòng sinh ra tiếc nuối vì ngắm chưa đã mắt.

Hoàng Hoa Lâu.

Lầu hai, tại vị trí cũ, bàn nhỏ gần cửa sổ. Huyết Thần Hy ngồi đối diện Âu Dương Giai Tuệ, vị trí ghế ngồi như lần đầu gặp nhau, có chút cảm giác hoài niệm dâng lên trong lòng.

- Người hôm đó ở trên lầu nhìn trộm Tuệ Tuệ là Hy tỷ sao?.

Âu Dương Giai Tuệ dùng hai tay nâng cằm mình, ý cười trên mặt hỏi Huyết Thần.

Bình Luận (0)
Comment