- Tuệ Tuệ sớm biết là tỷ nên mới xin ngồi chung có đúng vậy không?.
Huyết Thần Hy không trả lời nhưng ý tứ trong câu hỏi đã quá rõ ràng làm Âu Dương Giai Tuệ thẹn thùng gật nhẹ đầu.
Lúc này tiểu nhị dọn món lên, một bàn bốn món gồm vịt quay Hoàng Hoa, sườn xào chua ngọt, lẩu dê, đậu phộng rang cùng rượu hoa quả. Lần này Huyết Thần gọi bộ ba món xếp hạng cao trên thực bảng đãi Âu Dương Giai Tuệ, còn cô ăn đậu phộng, uống rượu, ngắm nàng dùng bữa là được.
Đã đến Hoàng Hoa Lâu mà không gọi mấy món này thì thật uổng phí, thế nên dù Âu Dương Giai Tuệ đã ngỏ ý muốn ăn chay cùng Huyết Thần nhưng đã bị cô khuyên ngăn.
Phía bàn cách đó không xa hành vi của ba người kia trông có hơi kỳ quái khiến thực khách chú ý đến.
Chuyện là ngày hôm nay Tần Sở Ngôn dẫn theo hai tên thị vệ hôm bữa đến Hoàng Hoa Lâu nhưng oan gia ngõ hẹp bắt gặp ngay Huyết Thần cùng Âu Dương Giai Tuệ đang ngồi bàn phía bên kia.
- Quận chúa người làm sao vậy?.
Tần Sở Ngôn lấy cây quạt che đi gương mặt của mình, cúi thấp đầu xuống bàn, hành vi như đang trốn tránh ai đó làm tên thị vệ nhất thời chưa biết chuyện gì nên mới lên tiếng hỏi.
- Ngươi bị mù sao, không thấy người ngồi bên kia à!.
Tần Sở Ngôn chỉ ngón tay về phía Huyết Thần đồng thời nói nhỏ cho hai tên thị vệ nghe. Lập tức theo hướng đó hai tên thị vệ đã phát hiện ra quỷ thần hôm bữa liền kinh sợ trong lòng, tay chân run rẩy như bị giật kinh phong.
- Làm sao bây giờ quận chúa?.
Tên thị vệ cúi đầu hỏi nhỏ Tần Sở Ngôn, biểu hiện lo lắng cùng bất an chẳng kém.
- Chuồn lẹ.
Tần Sở Ngôn ra lệnh rút lui, rón rén đứng lên, hai tên thị vệ đứng che chắn sau lưng quận chúa, bộ ba người họ như xếp hình tam giác, từ từ xoay lưng, nhích nhích từng bước đi ra ngoài.
- Này!.
Một bàn tay vỗ lên vai tên thị vệ làm hắn giật mình bất động, mồ hôi tuôn ra, tay chân lạnh cóng.
"Tiêu rồi!. Đừng phát hiện ra mình, đừng phát hiện ra mình, đừng phát hiện ra mình". Ba người nhắm mắt lẩm bẩm trong miệng câu thần chú cầu mong Huyết Thần đừng phát hiện ra. Lần trước bị Huyết Thần chơi một vố đến bây giờ vẫn còn ám ảnh sâu sắc, thật tội nghiệp làm sao!.
- Quý khách chưa thanh toán tiền.
Tên tiểu nhị nở nụ cười nghề nghiệp nhắc nhở làm cả ba thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Khỏi thối.
Tần Sở Ngôn quăng túi tiền cho tên tiểu nhị rồi cong chân chân chạy đi mất. Thấy thế hai tên hộ vệ cũng biến mất tăm để lại làn gió nhẹ lướt qua làm thực khách một phen khó hiểu, riêng Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ nhìn thấy liền bật cười khanh khách, không ngờ Tần Sở Ngôn cũng có bộ dạng nhát cáy như thế.
Trở lại bàn ăn Huyết Thần Hy ngồi lủm đậu phộng đôi lúc nhấp một ngụm rượu thưởng thức, thấy Huyết Thần uống ngon quá nên Âu Dương Giai Tuệ cũng muốn uống thử.
- Hy tỷ cho muội uống với.
Âu Dương Giai Tuệ hạ đũa xuống, giọng nũng nịu đòi ly rượu trên tay Huyết Thần.
- Tuệ Tuệ đã từng uống qua rượu chưa?.
Huyết Thần Hy quan tâm hỏi vì sợ Âu Dương Giai Tuệ uống không quen sẽ say.
Âu Dương Giai Tuệ lắc đầu, ánh mắt cún con nhìn ly rượu trên tay Huyết Thần, biểu cảm này làm sao cô chịu cho nổi, vì thế đưa ly rượu cho nàng rồi dặn dò.
- Uống ít thôi.
- Vâng.
Được như ý muốn Âu Dương Giai Tuệ hào hứng cầm ly rượu đưa lên mũi hít hương thơm rồi uống ực một cái cạn ly. Là rượu hoa quả nên mùi vị rất dễ uống lại có hương thơm nhẹ cùng vị ngọt nữa làm Âu Dương Giai Tuệ rất thích, nàng cười đến tít mắt như tiểu hài tử lần đầu được quà.
Thấy Âu Dương Giai Tuệ không có vấn đề gì Huyết Thần Hy rót thêm cho nàng một ly.
Uống rồi mới sực nhớ ra "Mình vừa mới dùng chung ly rượu của Hy tỷ, vậy... vậy đây là hôn gián tiếp sao?" Rượu chưa thấm vào người nhưng hai bên má Âu Dương Giai Tuệ đã ửng hồng.
- Tuệ Tuệ có sao không, mặt đỏ vậy?.
Câu hỏi đơn thuần của Huyết Thần Hy làm Âu Dương Giai Tuệ ấp úng chẳng biết trả lời ra làm sao.
- Chắc tại Tuệ Tuệ ăn lẩu nên nóng ấy mà.
Với trí thông minh bậc thầy, Âu Dương Giai Tuệ nhanh chóng tìm ra lí do che đậy sự việc xấu hổ. Huyết Thần Hy tin tưởng nên gật đầu cho qua.
Thuận Tuyên.
Huyết Thần Hy bồng Âu Dương Giai Tuệ đặt nàng lên giường, chỉnh tư thế cho ngay ngắn rồi dùng khăn ướt lau mặt cho nàng. Tửu lượng của Âu Dương Giai Tuệ quả thật rất tệ, chỉ uống có ba ly đã say bí tỉ.
Vuốt nhẹ đường cong trên sống mũi đáng yêu của nàng, khoé môi Huyết Thần cong nhẹ, ánh mắt sủng nịnh nhìn tiểu cô nương nằm ngủ ngoan trên giường.
Xoay lưng đến bên trường kỷ ngồi xuống, Huyết Thần nhắm mắt nhập định tiến vào trạng thái tu luyện. Tu vi của Huyết Thần đã tăng đến Linh Vương Tứ Tinh, sắp bức phá Linh Vương Ngũ Tinh rồi, rất nhanh thôi sẽ đạt được Tinh mới.
Mặt trời cứ thế thay đổi vị trí rất nhanh đã đến tối.
Rượu không mạnh lắm nên ngủ tầm ba tiếng Âu Dương Giai Tuệ đã tỉnh táo đầu óc, nàng thức giấc đã thấy Huyết Thần đang tu luyện nên không có làm phiền.
Một lúc sau Huyết Thần mở mắt, bụng đói cồn cào, không nói mà làm, Huyết Thần Hy đến bên giường ôm Âu Dương Giai Tuệ đặt nàng ngồi lên đùi mình. Việc này đã quá quen nên Âu Dương Giai Tuệ liền biết tiếp theo Huyết Thần sẽ làm hành động gì, vì thế liền nghiêng đầu sang một bên lộ ra chiếc cổ trắng ngần không tì vết.
"Phập."
Răng nanh sắc nhọn cắn sâu vào thịt, máu đỏ phúng ra được Huyết Thần nuốt trọn xuống bụng. Âu Dương Giai Tuệ ngấn nước mắt, răng trắng cắn bờ môi đỏ, nàng không phải vì đau mà vì cảm giác sung sướng, lân lân trong người mà chịu đựng, mỗi lần được Huyết Thần cắn cảm giác này lại xuất hiện khiến Âu Dương Giai Tuệ mê thích.
"Ực ực ực."
Nuốt xuống ba ngụm máu Huyết Thần Hy không nỡ uống nữa vì thế liền thu răng nanh, liếm đi vệt máu còn sót lại trên cổ Âu Dương Giai Tuệ.
Huyết Thần Hy đưa tay vén đi sợi tóc tán loạn trên má nàng, ánh mắt Huyết Thần trìu mến nhìn Âu Dương Giai Tuệ làm nàng cảm thấy ấm lòng mà dựa vào lòng cô nghỉ ngơi.