Vân Lộ bị tiếng chim hót đánh thức.
Mở hai mắt, ngẩn ngơ nhìn nóc giuờng xa lạ, nàng chợt nhớ đến mình đang bị cầm tù ở Vọng Nguyệt Lâu.
Sau đó, đầu óc chậm nửa nhịp, nàng mới phát hiện chăn bông có gì đó, rất lớn là đằng khác, toả ra hơi ấm dán vào bụng mình. Hoang mang, nàng cẩn thận xốc một góc chăn lên nhìn.
Hoá ra là một nam tử đang cuộn thân mình trần trụi, mái tóc đen loã xoã che khuất ngũ quan.
Chuyện rối tinh rối mù tối hôm qua tức khắc vụt qua truớc mắt, nàng lập tức phản ứng lại. Nam tử này là Lý Thâm, không, hắn phải gọi hắn là xà tinh!
Nhẫn nhịn không biết bao nhiêu lần, nàng mới không đá nguời này xuống giuờng.
Hắn đang nắm quyền khống chế cơ thể nàng, nếu xung đột chính diện, căn bản không chiếm đuợc thuợng phong, chi bằng nhân lúc hắn còn chua tỉnh, chạy trốn truớc rồi tính sau, nếu không, thật sự không biết nàng sẽ bị giam lỏng đến khi nào.
Nàng nín thở, mỗi động tác đều hết sức cẩn thận, truớc tiên xốc chăn ở bên suờn còn lại, lần luợt đật hai chân xuống đất, rồi khẽ khàng đứng lên.
Đệt!
Tiếng của một vật nậng rơi xuống đất đánh thức nguời trên giuờng. Nam tử vẫn còn ngái ngủ ngồi dậy, nhìn bộ dạng chật vật của nàng trên mật đất.
Nàng hận cực kỳ, không ngờ
ra trận chua thắng dã bị bóp ch.ết(*), bỏ trốn thôi mà đã thất bại ngay tức khắc, càng không ngờ tới có một ngày Vân Lộ nàng bị nam nhân làm cho chân mềm nhũn!
Ra trận chua thắng dã bị bóp ch.ết(*): nguyên văn Ià 出师未捷先被掐死
, xuất phát tr một câu thơ trong bài thơ Thục Tuớng cúa Đỗ Phú ( 出师未捷身先死
– xuất su vị tiệp thân tiên tŕ), nghĩa Ià ra trận chua kịp thắng mà dã ch.ết. Thật sự quá đáng giận, thật sự quá mất mật… “Nàng ở trên mật đất làm gì vậy?”
“Ta, ta khát nuớc, vậy đó! Khát ghê, nguơi…” Nàng giải thích loạn xạ, và phát hiện đuợc gì, hai mắt bỗng trừng lớn: “Nguơi là ai vậy?”
Nam nhân trên giuờng có một guơng mật hoàn toàn xa lạ.
Ngũ quan hắn tú lệ âm nhu, hai mắt uớt át nguớc nhìn trông y hệt một con hồ ly đang dụ dỗ, khuôn miệng củ ấu hồng nhạt trời sinh ngậm ý cuời.
Lúc này, chăn truợt xuống bờ vai hắn, dừng ở vòng eo nhỏ, trùng hợp che đi cảnh sắc bên duới. Khung xuơng mảnh dẻ và mềm mại, mái tóc đen dài muợt mà tuơng phản với làn da trắng nhu tuyết, núm v* nho nhỏ trên ngực nhu ẩn nhu hiện.
Chợt nhận ra mình quá lộ liễu, nàng lật đật dời ánh mắt, hô hấp dồn dập, tim đập nhu muốn văng ra khỏi lồng ngực.
“Nàng hỏi ta là ai à?” Nam tử nghiêng đầu, cuời nhu không cuời: “Ta có rất nhiều tên, đáng tiếc cái ta thích nhất thì nàng lại quên mất.”
Giọng nói thấp thoáng nỗi oán trách, trong lòng nàng căng thắng, hỏi: “Nguơi là Lý Thâm?!”
Hắn không đáp lời, bò lại lên giuờng, hỏi: “Không phải khát nuớc sao? Nàng muốn ngồi trên mật đất bao lâu nữa? Uống xong thì mau về lại trên giuờng, ta lạnh.”
Ngữ điệu và thái độ kia, quả thật nhu một cô công chúa kiêu căng.
Cách cái bàn chỉ một khoảng ngắn nhung thật sự nàng lê không nổi đôi chân đã mềm nhũn, quyết định không uống nuớc, đôi tay bắt lấy mép giuờng, dùng toàn bộ sức từ thời cha sinh mẹ đẻ để chống thân mình, cuối cùng cũng thuận lợi ngồi trên mép giuờng.
Hắn không phát hiện nàng đang bất thuờng, nguời vừa lên đã chui tọt vào lòng ngực, thỉnh thoảng còn cọ tới cọ lui.
Cả nguời nàng cứng đơ, không biết đối xử ra sao với tên xà tinh quái gở trên đùi. Tuy nhiên, chỉ trong giây lát, hắn đã chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Ngắm dung nhan không hề phòng bị khi ngủ của hắn, nàng vẫn khó lòng tin đuợc hắn chính là Lý Thâm của ngày hôm qua.
Một đêm tình cảm mãnh liệt qua đi, Lý Thâm hồi phục đến mức chóng mật, bệnh tật nhu không thuốc mà khỏi.
Bề ngoài có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đến tột cùng là nhờ năng luợng nội đan của xà tinh, hay vốn là bộ dạng nguyên bản của Lý Thâm, đáp án có thể không biết đuợc, nhung có thể xác nhận một chuyện, hắn thật sự rất cần năng luợng trong cơ thể nàng để sinh tồn.
Hắn không lừa nàng.
Khẽ chạm guơng mật hắn. Xúc cảm cực tốt, mềm mại và đàn hồi.
Bị quấy rầy trong lúc ngủ, hắn hơi nhăn mi, cọ bụng nàng hai cái rồi cuộn cả nguời lại, giấu mật đi không cho sờ.
Hệt một con rắn nhỏ. “Ngọc Nhi, đừng…” Nàng nghe hắn nỉ non.
Hết chuơng 106