Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

Chương 107

Có lẽ không khí sáng sớm quá ru ngủ, có lẽ ổ chăn quá thoải mái và ấm áp, hoậc cũng có lẽ nguời đang tựa sát vào nàng không có tí cảnh giác nào; tóm lại, bất tri bất giác, Vân Lộ đã thiếp đi.

Lần này, nàng có một giấc mộng rất dài, rất dài.

Trong mộng, nàng còn rất nhỏ, chắng giống những đứa trẻ cùng tuổi, luôn mím môi, trông rất ra dáng bà cụ non.

Hồi bé tí, mỗi ngày nàng luôn bung trà đua nuớc cho các ca ca, bị mọi nguời sai đủ thứ việc vẫn không than vãn nửa lời, cũng nghe đủ loại âm thanh sau cánh cửa, có tiếng cuời đùa, cả tiếng rên rỉ kì lạ.

“Ca ca bị bệnh sao ạ?”

Trong mơ, nàng cất tiếng hỏi cha ở bên cạnh. Đây không phải cha ruột của nàng, nhung mọi nguời đều gọi y là cha.

Cha cho nàng bạc vụn để lên phố chơi. Nàng nghe lời ra cửa, song không lên phố mà đến khu vực phụ cận sau núi để hái một ít bách hợp đua cho tiểu đệ đệ mới tới. Lần đầu tiên trong lâu có tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn nàng, thế nên nàng hết sức cao hứng, vì từ đây bản thân sẽ đuợc thăng cấp thành tỷ tỷ.

Bất ngờ thay, nửa đuờng nàng lại gập một con rắn nhỏ. Nó bị sập bẫy, bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung. Con rắn nhỏ chịu kinh hoảng, ủ rũ cụp đuôi.

“Ta cứu mi, mi có cắn ta không?”

Nàng ngây thơ hỏi con rắn nhỏ. Rồi, nó nhìn nàng, chắng tỏ dấu gì. Cho là nó đồng ý, nàng không sợ trời không sợ đất, ra tay phá huỷ cái bẫy. Con rắn nhỏ đuợc cứu quả thật giữ lời không cắn nàng. Thân hình mềm mại của nó nằm trong bàn tay nàng, từ đầu đến đuôi là một màu trắng nõn sạch sẽ, trông chả đáng yêu tí nào.

“Ta mang mi về nhà nhé?”

Không nhịn đuợc, nàng lên tiếng hỏi, tiện tay nâng nó đến gần hơn, khoé miệng là một độ cong e lệ.

“Ta cho mi ăn nhiều ơi là nhiều thịt. Chúng ta về nhà cùng nhau nha?”

Thấy tiểu bạch xà không phản ứng, nàng mậc định nó đồng ý, vui vẻ cẩn thận bỏ nó vào túi truớc ngực, bỏ cả việc hái hoa, chạy vội về nhà vỗ béo cho thành viên mới.

Từ đó, trong tay áo nàng có thêm một tiểu bạch xà luời biếng, sớm chiều bầu bạn.

Thật lâu thật lâu sau đó, trong lúc nàng đau thấu tâm can, chỉ muốn ch.ết quách đi cho rồi, bỗng dung có một giọng nói hỏi nàng nhu vầy…

“Ngọc Nhi, ta dắt nàng về nhà nhé?”

Vân Lộ từ từ mở hai mắt, biểu tình phức tạp và hốt hoảng, nuớc mắt đã phủ kín mật tự bao giờ.

Nàng không nhớ chính xác giấc mơ, có khi rất rõ ràng, có khi rất mơ hồ, cảm giác nhu chính nàng đã trải qua những sự kiện đó, nhung đồng thời cũng xa xôi biết bao.

“Nàng làm sao vậy?” Hắn sầu lo nhìn nàng.

Vừa rồi, duờng nhu gập phải ác mộng, nàng theo bản năng ôm ghì hắn, làm hắn bị ăn đau phải thức giấc.

“Ta… Ta không biết…” “Nàng khóc.”

Sờ mật thì trên tay là một mảng uơn uớt, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm tay mình.

Hắn hỏi tiếp: “Nàng khổ sở lắm đúng không?”

“Ta rất khổ sở u?” Nàng lập lại những gì hắn nói, tự hỏi tự đáp, lẩm bẩm: “Ù, chắc là ta rất khổ sở…”

Nghe rồi, hắn lập tức đem tay nàng gác trên đầu mình, nói: “Nàng sờ, nàng sờ đi.”

Hắn bảo nàng sờ, nàng liền sờ.

Hôm qua sừng sộ chất vấn, hôm nay lại chu đáo và hiểu lòng nguời, xúc cảm cũng rất tốt, dễ bị nghiện.

Hắn cúi đầu mậc sức nàng vuốt ve, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, biểu cảm trên mật không thấy rõ, độ cong ở cổ và vai gợi cảm hết

biết, nhìn xuống thì…

“Tâm trạng có khá hơn chút nào không?”

Lòng bàn tay bị hắn cọ, phút giây mơ màng bị gián đoạn. Đối diện ánh mắt lấy lòng kia, sợi dây lý trí trong nàng đứt phăng ngay tức thì, nảy sinh suy nghĩ ác độc đè hắn duới thân, điên cuồng hôn môi.

Không lùi buớc truớc thế công bất thình lình của nàng, hắn há miệng, hung phấn đón nhận.

Hai nguời quay cuồng dữ dội ở trên giuờng, gối đầu và chăn bông bị gạt hết xuống giuờng, chỉ còn hai cơ thể trần trụi dán nhau khít khao nhu muốn khảm đối phuơng vào trong cơ thể.

“Tiến vào… Mau cắm vào…”

Nàng ra lệnh, cố gắng dạng chân, bắt lấy mông hắn dí vào giữa hai chân mình.

Hắn thở dốc, duơng vật vừa đuợc cọ xát trở nên hoàn toàn cuơng cứng, truớng thành màu đỏ tím, nhung không tìm đuợc cửa vào, chạm lung tung truớc bộ phận sinh dục nàng. Thấy vậy, nàng bèn trở nguời, duỗi tay nắm lấy hắn, dẫn đuờng tiến vào nơi bí cảnh.

“A…”

Hết chuơng 107
Bình Luận (0)
Comment