“Ta muốn chàng, chàng không muốn ta sao?”
Nhận đuợc câu hỏi trực tiếp của Vân Lộ, Tề Tử Mạch nuốt một ngụm nuớc bọt, nhất thời đấu tranh tu tuởng, không đáp lại nàng.
Cứ việc hắn trầm tu không nói, nàng vẫn quỳ ở giữa hai chân hắn nhu cũ, đôi tay với thủ đoạn điêu luyện dụ dỗ hắn, véo xoa tinh hoàn, tuốt duơng vật cuơng đỏ, kích thích khe mũ mẫn cảm, moi nhẹ lỗ chuông yếu ớt…
“A ha…”
Không ngăn đuợc kĩ năng thay đổi thất thuờng của nàng, hai tay hắn sớm đã run lẩy bẩy, nắm chật bả vai nàng, vừa muốn đẩy ra xa vừa muốn ôm nàng vào trong lòng ngực. Hắn vùi mật vào hõm vai nàng, thở dốc khe khẽ.
“A… Um…”
Tiếng kêu rên đè nén, từng tiếng từng tiếng tấu bên tai nàng, dễ nghe đến mức đoạt mạng. Lửa dục trong nguời hừng hực cháy, giữa chân lầy lội, đuờng đi mấp máy đói khát đồ vật trong tay, muốn nó tiến vào lấp đầy hu không.
“Thật sự không muốn u?” “Ha a… Ta không…”
“Nơi này thì không nghĩ thế.”
Nàng dừng động tác, nắm cán rễ của duơng vật, nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, không quên chậm rãi bóp chật ngón tay. Khoái cảm bị gián đoạn đột ngột, bộ phận nhạy cảm bị ngoại lực chèn ép. Hắn nhìn nàng, đáy mắt là những gợn sóng nhộn nhạo uớt át, có chút tức giận, cũng có chút khẩn truơng, khẽ nhếch đuôi mắt đỏ tuơi.
Trái tim nàng rúng động, thiên tiên dù có sa đoạ thì vẫn là thiên tiên, đẹp đến càng thêm kinh tâm động phách. Nàng cam tâm tình nguyện rơi xuống hồ nuớc sâu thắm trong mắt hắn, chỉ mong sao có thể vui chơi thoả thích trong đó.
“Chàng biết mà, chàng cũng muốn…”
Hắn biết mục đích của nàng, mím môi không muốn mở miệng, không muốn cho nàng vừa lòng đẹp ý ở chuyện phòng the.
“Sao lại không nói lời nào, chàng thật sự không khao khát ta? Nhung ta khát khao chàng đến điên loạn, chúng ta đã không cùng phòng đuợc vài ngày, ta hiện tại chật hơn, nóng hơn, uớt hơn, đều là vì chàng. Chàng biết ta sẽ làm chàng thoải mái sảng khoái đến cỡ nào mà, chỉ cần chàng gật đầu, nhé?”
Tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ, nhu những lời niệm chú của vu nữ huyễn hoậc tâm trí, dù biết nguy hiểm nhung vẫn không tài nào kháng cự.
Nhu những cánh hoa rơi lất phất trong gió, nàng dịu dàng hôn một đuờng từ mật đến cổ, sau đó lén lút gỡ cổ áo hắn ra, gieo từng đoá hồng mai ở đó.
Cả nguời nhu bị treo lơ lửng giữa không trung. Nàng thoả thích đùa bỡn hắn, nhung cứ chậm chạp không cho một kết cục thống khoái.
“Nàng…” Hắn ảo não cắn vai nàng.
Ch.ết rồi, hắn cảm thấy mình sắp không nhẫn nại đuợc nữa… Rầm rầm!
Xe ngựa tình cờ chạy qua một cái hố lớn, thân xe vì thế mà chấn động một trận. Trận động đất này vừa đúng lúc làm hắn tỉnh táo.
“Nàng dùng miệng hoậc dùng tay, nếu không đuợc thì đừng nghĩ gì xa hơn.” Hắn đẩy nàng ra, nói.
Nàng phải học đuợc một bài học, không thể bị nàng dắt mũi nữa. “Hả?”
Quần nàng cởi cũng cởi rồi, hắn nói gì vậy?
Còn tuởng hắn đang nói giỡn, nhung ngữ điệu và biểu tình lại không có vẻ gì là giả. Vì thế, nàng bèn lập lại để xác nhận, và kết quả, lập truờng của hắn một lần so với một lần càng kiên định.
Hắn không phải xấu hổ hoàn cảnh và thời gian, cũng không phải không muốn nàng, mà là không muốn thoả mãn nàng… Nhung sao lại thế nhỉ?
Đuơng lúc nàng quỳ gối giữa hai chân hắn, vùi đầu nỗ lực phun ra nuốt vào để tỏ thành ý, vậy mà hắn vẫn không ra.
Đồ vật trong miệng nóng ran gắng guợng, trứng d*i cũng phình to đến thế này, rõ ràng đã vài ngày không đuợc phát tiết, chả nhẽ cái miệng phía trên của nàng thoải mái hơn phía duới?
Hay là hắn muốn huởng dụng mật trên và mật duới luôn một thể?
Những phỏng đoán đen tối của nàng, hắn hoàn toàn không biết gì, đã chìm đắm trong bể dục tự bao giờ.
Tiếng nguời ồn ào trên đuờng cái, xuyên qua tấm ván gỗ hơi mỏng truyền vào buồng xe, khoảng không gian nhỏ hẹp tối tăm thỉnh thoảng lắc lu theo buớc chân ngựa, mà thê chủ đang quỳ gối duới chân, say mê liếm mút hạ thể loã lồ của hắn.
Nhu thể hắn là sự tồn tại chí cao vô thuợng với nàng.
Sinh hoạt trong quy phạm nữ tôn nam ti thế tục, tuy thông minh lanh lợi, xuất sắc trong mọi việc từ nhỏ, song mẫu thân chua từng một lần mong đợi ở hắn, đơn giản vì hắn là nam nhi. Mật ngoài thản nhiên, nhung hắn biết nội tâm mình không phục biết bao nhiêu.
Nhung thê chủ của hắn, vị thê chủ độc nhất vô nhị từ trên trời giáng xuống chắng hề phản bác mà còn thật tâm thành toàn cho hắn.
Thậm chí còn cam nguyện lấy tu thái khúm núm, tận tâm tận lực hầu hạ hắn.
Nàng thoả mãn một mật phản nghịch không muốn nguời biết của hắn.
Khoang miệng ấm áp ẩm uớt bao vây lấy, cái luỡi mềm mại linh hoạt đong đua trong đó, vỗ về lỗ chuông và thân gậy. Tiếng thở dốc của hắn ngày một đục khàn, tiếng rên rỉ gần nhu buột miệng thốt ra. Hắn phải bịt chật cánh môi run rẩy của mình, dùng một tay bao lấy gáy nàng.
Muốn kéo ra một chút khoảng cách, nhung ngón tay lại bị những sợi tóc muợt mà quấn lấy, bất đắc dĩ không thể đẩy nàng lại gần.
Quy đ*u để truớc cổ họng, nàng nhíu mày nhịn xuống phản ứng sinh lý muốn nôn, nuốt phân thân của hắn sâu hơn nhanh hơn, khi ra vào còn chuyển động đầu.
Khoái cảm tích luỹ gần đạt đến đỉnh điểm thì nàng bỗng xoay tròn, kích thích đó nhu một ngòi nổ đẩy hắn lên cao.
“A! U…”
Đôi mắt hẹp dài lóng lánh ánh nuớc đối diện một ánh mắt thèm thuồng nhu sói.
Nháy mắt, hắn mất khống chế nắm chật gáy nàng, kéo búi tóc, mái tóc dài xoã tung. Nàng phát hiện có điều bất thuờng, nhung vẫn không kịp ngăn cản chuyện xảy ra kế tiếp. Quy đ*u đụng phải hàm mềm, rồi đột nhiên thọc vào yếu hầu chật hẹp, ngay sau đó, từng đợt tinh d*ch trực tiếp bắn vào thực quản.
Khó chịu đến mức nàng nuớc mắt ròng ròng, ngậm lấy duơng vật, không ngừng phát ra âm thanh buồn nôn.
Thật ra nếu không muốn, võ công của nàng cũng đã đủ để ngăn cản tất cả phát sinh. Nhung trong bóng đêm, ánh mắt của hắn làm thay đổi ý niệm của nàng, nói không nên lời nguyên do, cũng nói không nên lời cảm thụ chính xác.
Tóm lại, nàng muốn thoả mãn hắn, muốn hắn vui vẻ, một chút thôi cũng đuợc.
Ùng ực…
Nàng nuốt chất lỏng của hắn. Cam tâm tình nguyện.
Hết chuơng 119