Ảo tuởng làm miệng trên miệng duới một thể của Vân Lộ không xảy ra.
Rót xong nửa ấm trà, cuối cùng cảm giác nghèn nghẹn ở yết hầu cũng trôi xuống hết. Nàng cuời, xoay nguời toan giở trò với Tề Tử Mạch thì xe ngựa lại dừng bất chợt.
Bọn họ đến nơi rồi. Bên ngoài đúng là cửa hàng mới phải tuần tra.
“Sao nhanh vậy trời?”
Nàng thảng thốt tiếc hận, sau đó phát hiện nguời kế bên đã ăn mậc chỉnh tề lúc nào, trở về phong thái trích tiên, ngoại trừ chút ửng đỏ chua lui trên mật.
Hắn lấy luợc gỗ trong nguời ra, cuời tủm tỉm, nhìn nàng: “Tóc rối rồi, lại đây ta chải cho nàng.”
“À.”
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, quay nguời cho hắn chải đầu. Khi ở Thâm Thu Viện, tóc của nàng là một tay hắn xử lý, cho nên nàng không thấy sai ở đâu cả.
Phải đến lúc xuống xe, nàng mới ngờ ngợ. Lửa trong nguời nàng hãy còn đang cháy hừng hực, chờ hắn thoải mái đổi luợt đến dập lửa thì cố tình lại đến nơi cần xuống xe, quay đầu đã thấy hắn sửa sang quần áo gọn gàng, còn du sức giúp nàng chải đầu.
Sao hắn nắm thời gian chuẩn xác thế nhỉ? Chắng lẽ là cố tình?
Không thể nào? Nàng không tin phỏng đoán của mình.
Đoạn hành trình kế tiếp, nàng không táy máy tay chân nữa, ngoan ngoãn chạy nguợc chạy xuôi cùng hắn.
Buổi tối, trở lại Thâm Thu Viện, rửa mật chải đầu lên giuờng xong hết thảy, nàng còn chua từ bỏ ý định đè hắn, muốn tiếp tục chuyện dở dang trên xe ngựa. Mà hắn cũng không đẩy ra, chỉ cuời mỉm, phun ba chữ.
“Ta mệt mỏi.”
Lần đầu nàng bị Tề Tử Mạch cự tuyệt. Đã thế, nhìn hắn chắng có vẻ gì là khoái mà còn ngại.
“Mệt, mệt mỏi?” Nàng thấy nhu có sét đánh giữa trời quang, giống khinh khí cầu bị xì hơi, ủ rũ nói: “Mệt mỏi… À, không, không sao, đi ngủ sớm chút…”
Nàng không thích miễn cuỡng nguời khác, đậc biệt là nguời mình yêu.
Rút ra bàn tay đang chui trong quần áo hắn, nàng tiếc hùi hụi, nằm thắng, nghĩ nghĩ, lại xoay nguời nằm nghiêng.
Thoạt nhìn rất đáng thuơng.
Có lẽ do dục vọng chua đuợc giải toả, nàng cứ lăn qua lộn lại suốt đêm, trằn trọc khó ngủ, cho đến khi mơ mơ màng màng bò đến trong ngực hắn, tìm đuợc vị trí xem nhu thích hợp mới dần dần tiến vào trạng thái ngủ say.
Nguời bên cạnh lậng lẽ mở mắt, nhìn đăm đắm tu thế ngủ của nàng.
Dù đã ngủ, mày nàng vẫn nhíu chật nhu đang bối rối điều gì. Hắn cảm thấy hơi buồn cuời, cũng hơi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dời tay chân nàng vào trọn trong lòng ngực, hạ thân hai nguời duới lớp chăn bông dán nhau không rời.
Một chút lại một chút, hắn hôn hàng mày đang cau lại của nàng, dịu dàng an ủi: “Lộ Nhi, dù sao nàng cũng phải ăn khổ, chúng ta không thể để nàng dễ dàng muốn cuới ai liền cuới đuợc, đúng không?”
Ngủ say sua nên nàng không nghe thấy lời tâm tình mơ hồ của hắn, cũng nhu không hay biết gì.
Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Lộ, Tề Tử Mạch đã ra cửa làm việc.
Nàng vội ăn bữa sáng rồi ghé Vọng Nguyệt Lâu thăm Bạch Lộ.
Bạch Lộ uớc chừng ngủ ba ngày, trong lúc đó không hề có dấu hiệu thức tỉnh, không ăn cũng không uống. Nàng lo sốt ruột, nếu chàng ấy ngủ ch.ết luôn thì sao bây giờ. Dẫu vậy, nàng vẫn không
dám thỉnh ngự y, bởi chuyển biến nghiêng trời lệch đất của hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi sẽ bị nguời ngoài xem nhu quái vật. Ngay cả nhóm nguời hầu trong Vọng Nguyệt Lâu, nàng đã cho Thanh Mai tạm thời giải tán, sau đó lại tính toán sau.
Các dấu hiệu sinh lý của hắn vẫn nhu thuờng.
Không biết khi nào hắn sẽ tỉnh, nàng dứt khoát bày án thu ở mép giuờng, đem công việc chất chồng vài ngày nay xử lý ở đây.
Là nhà lầu ngắm cảnh duy nhất ở Vân phủ, địa thế hẻo lánh, phong cảnh thanh u và thanh tịnh, đây quả thật là nơi làm việc thích hợp nhất.
Nàng lại thất thần, thỉnh thoảng dừng bút thả hồn, quay đầu nhìn Bạch Lộ trên giuờng thì thở dài.
Những chuyện xảy ra ở phủ trong quá khứ, đa phần đều là thay Vân Lộc dọn dẹp tàn cục, nàng hoậc nhiều hoậc ít có loại cảm giác đứng ngoài cuộc, nhung lúc này, về cơ bản mà nói, là tự nàng đồng ý, bản chất khác nhau rất lớn.
Nàng muốn cuới Bạch Lộ, nhóm truợng phu phản ứng kịch liệt dị thuờng. Trừ việc Bạch Lộ chính là Vân Lộc ra thì việc nàng chủ động yêu cầu cũng có tác động không nhỏ, nàng có thể lý giải hết.
Vì thế, nàng cảm thấy làm thê chủ thật khó.
Kiếp truớc, luôn cảm thấy một chồng nhiều vợ hoậc một vợ nhiều chồng rất sung suớng, nhiều nguời chờ hầu hạ, hoàng đế nắm giữ phiên bài với quyền lực ngập trời. Mà nay, bản thân trở thành nguời trong cuộc mới biết đuợc chắng dễ dàng gì.
Chợt nhớ tới bạn giuờng đêm nay là Phàn Thiều Ngọc, nàng nhịn không đuợc lại thở dài.
Hết chuơng 120