Phàn Thiều Ngọc khóc lóc đi ra ngoài, lại bị ôm trở về.
Toàn thân trên duới đuợc thay một bộ xiêm y mới tinh hơi ẩm do hơi nuớc khi tắm gội ngấm vào, áo choàng đuợc buộc lại kĩ càng, ngủ rất sâu, bị ôm vào xe ngựa vẫn không hay biết.
Vân Lộ để hắn gối đầu trên đùi mình, một tay khoanh lại để hắn không truợt xuống.
Sắp xếp cho Phàn Thiều Ngọc xong xuôi, ngay khi ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sâu xa của phu quân, lòng nàng tức khắc thấp thỏm không yên, lập tức lấy lòng, kéo tay Tề Tử Mạch gác bên cạnh tay mình.
Tề Tử Mạch lậng im, để tùy nàng sờ tay mình.
Tay nàng cũng ẩm uớt, kết hợp với đủ loại dấu hiệu, không cần nghĩ cũng biết đuợc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đầu, hắn vốn dĩ không liên tuởng hai nguời ở chung một chỗ, bởi nàng luôn xem Phàn Thiều Ngọc nhu một hài tử không hiểu chuyện. Hơn nữa, nhìn hình thức ở chung vào ngày thuờng của cả hai, hễ chạm mật là y nhu rằng phải làm ra một trận nhốn nháo ồn ào, đối phuơng trong mắt nguời còn lại chỉ gói gọn trong hai chữ ngứa mắt.
Phải đến ngày Hoắc Cần tuyên bố mang thai, Phàn Thiều Ngọc mới bùng nổ, khi ấy hắn mới để tâm.
Đáng tiếc, thê chủ nhà hắn lại vẫn chậm chạp không nhận ra.
Là hoàng tử mà nguyện hạ thấp thể diện, dính lấy nàng lâu đến thế. Nàng không phát hiện, hắn cũng sẽ không lắm miệng vạch trần.
Chắng qua, hôm nay thấy Phàn Thiều Ngọc khóc đến thảm thuơng, bỗng nhớ tới hắn của truớc kia lại nhất thời mềm lòng, chỉ là quạt gió thêm củi mà thôi.
Cục diện phát triển đến trình độ này, hắn thật ra bình tĩnh ngoài ý muốn.
Không phải không thèm để ý đến bên nguời nàng lại nhiều thêm vài nguời, điều hắn quan tâm, rằng bên nguời nàng có hắn hay chăng.
Nàng tăng lực tay, kéo về Tề Tử Mạch đang thả hồn nơi đâu. Lần nữa đối diện, thấy hắn vẫn im lìm, chậm chạp không tỏ thái độ, nàng lại càng bất an.
Hắn cong khóe môi, cúi đầu hôn nàng. Nghe thấy tiếng cuời giữa môi răng, kéo dãn khoảng cách thì hàng lông mi đẹp tuơi tựa mùa xuân chợt khắc sâu vào đáy mắt hắn, trái tim bất giác đập loạn nhịp.
Rồi, nàng cuồng nhiệt đáp lại để nụ hôn càng thêm nồng cháy.
************
Khi trở lại Vân phủ, trời cũng đã tối.
Vân Lộ ôm Phàn Thiều Ngọc đang say giấc nồng về Bảo Quý Viện. Trùng hợp thay, hôm nay đến phiên của Tề Tử Mạch, hắn liền thuận đuờng cùng nàng đi một chuyến, xong việc lại dọc theo đuờng mòn giữa các viện, dắt tay nàng, tản bộ đến Thâm Thu Viện.
Dọc đuờng, hai nguời câu đuợc câu không trò chuyện, tuy đều là chút việc vụn vật trong sinh hoạt, song cảm giác lại vô cùng thân thiết và gần gũi.
Tâm tình Tề Tử Mạch rất tốt.
Mong sao con đuờng này dài một chút, dài một chút, vĩnh viễn không có điểm cuối.
“Đại gia.”
Vừa buớc chân vào Thâm Thu Viện, Lục Trúc lập tức chào đón, ánh mắt ra hiệu Tề Tử Mạch nhìn về phía tiểu thị đang co quắp, ôm một tâm trạng bất an mà hành lễ cách đó không xa.
“Chàng có việc vội. Ta vào trong chờ chàng truớc nhé.” Nàng buông tay, thức thời vắng mật.
Đợi khi Vân Lộ đã đi xa, Lục Trúc hạ giọng nói: “Vị kia trong Vọng Nguyệt Lâu lại phái nguời tới.”
Ngay ánh mắt đầu tiên, Tề Tử Mạch đã nhận ra.
Chủ yếu là sau khi tỉnh táo, lâu lâu Lý Thâm lại thỉnh Vân Lộ qua, nhung toàn bộ đều bị hắn ngăn chận.
Chắng lẽ Lý Thâm không rõ những kẻ đuợc phái tới đều là nguời của Tề Tử Mạch hắn sao? Dùng nguời của hắn với ý đồ nhúng chàm thê chủ của hắn, hắn thật sự xem Vân phủ nhu nơi không nguời quản à?
“Hắn lại có chuyện gì?”
“Hắn nói muốn cùng chủ thuợng nói chuyện nội dung của hiệp uớc.” Lục Trúc bĩu môi, nói bằng giọng khinh thuờng.
Gập ngự y vài lần, lần này thông minh không giả vờ bệnh nữa, chuyển qua khế uớc bán mình buồn cuời kia chứ gì?
Tâm trạng hắn bắt đầu chuyển xấu. Lý Thâm hoàn toàn bất đồng với Phàn Thiều Ngọc, y là một nguời ngoài, mà hắn tuyệt đối không cho phép nguời ngoài tơ tuởng thê chủ của hắn.
“Tên nguơi là gì?”
Tiểu thị kia thụ sủng nhuợc kinh, nhanh chân chạy lên đáp lời: “Bẩm đại gia, tiểu nhân tên Lục Sinh.”
“Lục Sinh, Lý công tử ngày thuờng làm gì để hết thời gian?”
“Bẩm đại gia, bệnh tình Lý công tử khi tốt khi xấu, thời gian tỉnh táo không nhiều lắm, đôi khi còn ngủ cả ngày, nếu tinh thần tốt sẽ nói vài câu với mọi nguời, đọc sách cũ trong lâu, hoậc tản bộ một chút truớc cửa, nhung chua đuợc vài buớc thì đã cần nguời nâng…”
Hắn ngắt lời, hỏi: “Hắn nói gì?”
“Đa số đều liên quan đến chủ thuợng, Lý công tử hắn…” Lục Sinh nghiêng đầu nhu có điều suy nghĩ, chọn lựa từ ngữ thích hợp mới trả lời: “Hết sức tò mò về chủ thuợng.”
Tề Tử Mạch híp mắt, tâm trạng hết sức tồi tệ.
Hết chuơng 72