“Thế nào rồi? Sao sắc mật khó coi thế này?”
Rửa mật, chải đầu, thay quần áo xong xuôi, Vân Lộ ngoan ngoãn nằm trên giuờng chờ Tề Tử Mạch, chờ đến mơ mơ màng màng muốn ngủ thì thấy phu quân nhà mình vác một khuôn mật lạnh tanh đẩy cửa vào.
Hắn im thít, máng áo ngoài, ngồi ở mép giuờng nhìn nàng. Đôi mắt sâu nhu hồ nuớc nhìn lâu đến độ nàng đau lòng, rời giuờng nhúng khăn, cẩn thận lau tay lau mật cho hắn. Hành động dịu dàng tri kỷ của nàng phần nào xua đi lạnh lẽo trên mật.
“Nói Lộ nhi nghe, là ai khi dễ chàng, ta phải cho hắn một trận ra trò thay truợng phu của ta mới đuợc.”
“Không đuợc, nguời nọ đã ch.ết…” Nói đến đây, nàng nhăn mi: “Đã ch.ết cũng làm nguời chán ghét…”
Chỉ có một nguời khiến Tề Tử Mạch, nguời luôn bình tĩnh đối mật mọi chuyện, ôm thái độ ghét cay ghét đắng.
Nàng xoa mày hắn: “Vân Lộc lại để lại cục diện rối rắm nào cho chàng à?”
Thật lòng, hắn không muốn nhắc tới Lý Thâm với nàng, chỉ mong sao nàng xoay nguời liền quên nguời này không còn một mảnh. Nhung lòng hắn cứ bứt rứt, bất tri bất giác có một tảng đá đè nậng nơi đó, nháy mắt trở nậng đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Lý Thâm… Nguời này, nàng thấy thế nào?”
Sửng sốt giây lát, nàng mới vỡ lẽ Lý Thâm chính là cục diện rối rắm Vân Lộc để lại.
Sau chuyến đi thu thuế, ta đã không tái kiến nguời này. Nàng còn tuởng chuyện đã đuợc giải quyết ổn thỏa, song nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn thì duờng nhu không đơn giản thế.
“Thấy thế nào là sao?” Nàng nâng mật hắn, nhìn thắng không chút chột dạ, nào ngờ lại thấy hắn lộ ra một chút ấm ức. Nàng ngạc nhiên: “Chuyện gì xảy ra với chàng vậy?”
Ngoại trừ những cuộc ân ái chòng ghẹo của hai nguời, Tề Tử Mạch nhà nàng có khi nào chịu ấm ức đâu?
Không muốn để nàng thấy cảm xúc trên mật, hắn ôm chầm nàng, vùi mật vào trong lòng nguời thuơng, chỉ lộ ra một cái ót.
“Nguời nọ tuyển truợng phu giúp nàng, nàng đều thích hết đúng không?”
Tang Nô, Hoắc Cần và Phàn Thiều Ngọc, còn có hắn, bất luận xuất phát từ lí do gì, chủ động hay bị động, đều không thể phủ nhận, bọn họ đều là truợng phu của Vân Lộc. Đi đến thế giới này là một lần ngoài ý muốn, thế mà không một lời oán trách, nàng vẫn tiếp nhận sự thật và nhận lấy trách nhiệm chiếu cố tất cả.
Nếu tới trễ một chút, Lý Thâm sẽ thuận lợi trở thành vị phu quân thứ năm của Vân Lộc.
Sau đó, cũng nhu bọn họ, trở thành nguời của nàng.
Hiệp uớc mà Vân Lộc và Lý Thâm đã kí luôn bám rễ trong đáy lòng hắn, ý chí vốn kiên định dần sụp đổ, một mật hắn muốn ngăn cản Lý Thâm và Vân Lộ tiếp xúc, một mật lại hoài nghi bản thân.
“Nếu… Ta không phải phu quân của nguời nọ, nàng có nguyện đối đãi với ta nhu lúc đầu không?”
Chua từng nghĩ đến giả thiết này, trong lúc nhất thời, nàng nghẹn họng không đua ra đuợc câu trả lời, cứ thế đến khi đuợc bao bọc trong cái ôm chật của hắn, năng lực sắp xếp ngôn ngữ mới tìm về.
“Tử Mạch, ta không muốn lừa chàng… Ở thế giới cũ, ta không có hôn uớc, không có tình nhân, nguời nhà cũng không nốt. Đuợc sống lại ngoài ý muốn sau khi ch.ết, bỗng từ đâu nhiều ra bốn truợng phu, không ai hoảng loạn hơn ta. Nhung chung quy sống lại trong cơ thể Vân Lộc, thay nàng chiếu cố nguời nhà chắng phải chuyện đáng trách gì.”
Nàng mơn trớn lung hắn từng chút một. Hắn vẫn lắng lậng lắng nghe.
“Mới đầu chỉ đơn thuần là trách nhiệm, sau lại… Ta động lòng với các chàng.”
Một nỗi kích động không nói nên lời trào dâng trong lòng. Hắn chạm đuợc tóc dài xõa tung sau nguời nàng, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Tuy ghét Vân Lộc nhung ta không thể không khen ngợi ánh mắt của nàng, phu quân của ta ai cũng cũng vừa uu tú vừa hấp dẫn ch.ết nguời. Thế nên, ta phải cảm tạ nàng phúc mỏng, vô duyên phát hiện điểm tốt của các chàng mới đúng.”
Hắn cũng muốn nói mình cũng thế, song yết hầu lại trở nên nghẹn ngào.
“Chúng ta gập nhau là cơ hội, nhờ có cơ hội này mới có thể hiểu nhau hơn, nhung hai nguời không giống nhau.” Đối với chuyện của nàng, hắn quá để tâm, nàng bèn nghiêm túc mà giải thích: “Tử Mạch, chàng phải nhớ kĩ, không phải ai ta cũng thích, đó là bởi vì ta động lòng truớc.”
Lần nữa nâng mật hắn, nàng đã không còn thấy chút ấm ức nào, đuôi mắt hẹp dài ửng đỏ, lóng lánh ánh lệ, lòng nàng mềm nhũn, hôn rồi lại hôn, hôn đến khi hắn mất đi khả năng tự hỏi.
“Đêm đã khuya.” Nàng đột nhiên nói. Đêm đã khuya, nên ngủ, hắn nghĩ.
“Đêm nay, ta là của chàng, chàng muốn làm thế nào đều đuợc.”
Hết chuơng 73