Có lẽ nhiều người đọc đến chap này sẽ cảm thấy bộ truyện chỉ đơn giản là 1 trạm dừng chân sau khi đọc 1 tỷ bộ ntr nhưng đối với cá nhân tôi, tôi lại có chút bồi hồi, suy tư về những điều nó nói tới. Đương nhiên, tôi sẽ ko spoil quá nhiều(duma thật ra nhiều vailon clm), mà chỉ nêu lên vấn đề manga nói tới: phụ nữ và cuộc đời. Không ai có thể phủ nhận vai trò của họ trong cuộc sống này, nhưng liệu vai trò của họ có được trân trọng như nhau? Hay sẽ có lúc thân phận con gái ấy sẽ bị xã hội đánh giá thấp, thậm chí coi thường? Thậm chí, số phận của họ còn bi thảm, tàn khốc và đầy nước mắt hơn những gì ta tưởng tượng? 2 nhân vật trong truyện sẽ là 1 ví dụ điển hình. Họ đi với nhau từ trên ghế nhà trường, nơi con mắt hồn nhiên và trong sáng ấy vẫn in hằn trên những trang vở, rồi đến khi tâm trí chỉ nghĩ đến tiền nong, cơm áo và hôn nhân, và đến 1 lúc nào đó bóng hình của họ cứ lảng vảng nơi những quán bar, quán cờ bạc rực rỡ. Cuối cùng, họ lại gặp nhau khi mái tóc đã thay màu và phía sau họ là con cái, là đàn cháu. Nếu chỉ nói ngắn gọn như vậy, chẳng khác nào chỉ xem 2 chap đầu tiên của truyện, nhưng cuộc sống của 2 mảnh đời ấy ẩn chứa nhiều bất cập, còn ẩn chứa những buồn vui đau thương và vướng mắc trong tâm hồn người thiếu nữ. Họ-những người phụ nữ của thế kỉ 20-khoảng thời gian mà lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ cổ hủ vẫn tồn đọng trong xã hội loài người-phải đối mặt với quá nhiều rắc rối. Bắt đầu từ tiền bạc. Nó không chỉ là những xếp tiền lá con người ta dùng để trang trải mà nó còn là thước đo cho sự ổn định của cuộc sống. Những người phụ nữ, họ còn quá trẻ để lo về vấn đề ấy, nhưng cũng ko đủ trưởng thành để gánh vác nó trên vai. Họ vẫn chật vật sống trong căn trọ để tiết kiệm tiền. Họ vẫn hay đến những nơi để tiêu tiền nhằm thắng 1 số tiền lớn hơn với tỷ lệ thấp như tỷ lệ hs của tôi trong cs2(nó sẽ thấp hơn 15% của t, đừng chê 1 champ p90 mao fuck). Không còn cô con gái đỏng đảnh trong bộ đầm xanh mướt, nhún nhảy trên bộ ba tuyệt phẩm Hồng nhan- Bạc phận- Sóng gió nữa, họ đơn giản là làm mọi cách để sinh tồn trong thế giới đầy khó khăn. Thời gian trôi qua, họ thực sự phải đối mặt với thứ phức tạp hơn giải tích:hôn nhân. Đối với chúng ta-bộ phận người sống sau họ 1 thế kỷ-thì hôn nhân thực sự là 1 trải nghiệm đáng nhớ. Nó cho ta nhiều cung bậc cảm xúc vui tươi, cho ta người bạn đời tuyệt vời, tặng cho ta quãng thời gian tươi đẹp nhất, dành cho ta chiếc vòng hoa đầy sức sống của sự hạnh phúc, trao cho ta niềm tự hào và sung sướng như ngắm nhìn ngón tay với chiếc hột xoàn lóng lánh màu tình yêu. Nhưng với họ, việc sống trong cái xã hội tạp nham, len lỏi những tư duy và lối sống lạc hậu, thối nát thì hôn nhân chẳng khác nào chiêu cuối của súc vật aleister cả(ngục tù vĩnh hằng chết tiệt). Hôn nhân là 1 ván cược lớn, thắng thì bạn lĩnh đủ, thua thì về nhà làm bạn với cái nôi trẻ em và cái gian bếp đầy mùi sữa. Họ ko được phép yêu đương, càng không được tự mình tìm ra tình yêu, tất cả nằm trong 1 sự sắp xếp chán òm mà họ biết trước là một khi đã đâm đầu vào, số họ chỉ có thảm thôi chứ đéo khá lên được. Những anh chàng mà bạn chả biết họ sống ra sao, tính tình như thế nào, suy nghĩ của người ta với mình như thế nào được đưa vào diện những đối tượng cần cưới ngay lập tức khiến họ khó chịu. Và như 1 lẽ đương nhiên, khi không thể thoả mãn được nhu cầu được yêu thương của họ, họ sẽ vả mặt những đạo đức, phép tắc mà họ được học từ trên ghế nhà trường mà tìm tới những mối quan hệ khác. Nó có thể là với những anh chàng bảnh bao, badboy, chỉ đơn giản là ngồi chung với bạn tại 1 quầy bar thường ngày. Cũng có thể là 1 mình, đắm chìm vào ảo mộng và tiếc nuối tuổi trẻ. Hoặc cũng có thể thể hiện tình cảm với người bạn mà đã đồng hành cùng bản thân suốt cuộc đời này. Nhưng rồi họ sẽ phải làm gì đây khi chuyến tàu tốc hành mang tên số phận sẽ không đợi bạn mãi tại 1 bến đỗ. Nó sẽ ko cho bạn thời gian mà ngâm mình trong đống ký ức ngổn ngang về những gì bạn đã trải qua, và bạn phải tiếp tục chuyến tàu đấy đến điểm cuối. Theo 1 lẽ thường tình, bạn vẫn sẽ phải mua vé "hôn nhân" để đi tiếp. Cho đến khi họ già đi theo năm tháng và số con cháu có thể lập custom 5v5 valorant thì chính thức họ đã trải qua 1 cuộc đời đầy khốn khổ. Từ những ước mơ, đam mê, thành hoài bão, chướng ngại, chuyển thành gánh nặng, cục tạ, rồi đến vô hình, trắng xoá. Có lẽ vậy là đủ cho 2 cô gái, họ đã chịu quá nhiều điều, đã trải qua quá nhiều thứ, đã nếm qua hàng trăm hương vị, đã làm vô số điều, đã thực hiện vô số việc, đã cùng nhau, đã hiểu nhau, đã cảm, đã thấu, đã chạy, đã ngã, đã thú nhận, đã xám hối, đã khóc, đã cười, đã vui, đã buồn, đã sống mà không chỉ tồn tại. Họ đứng lên vì bản thân, sống vì lý tưởng, sống vì những suy nghĩ, những điều còn cháy bỏng trong con tim. Họ đã chìm vào trong u tối, để rồi nếm trọn tia nắng ấm áp khi về già. Cái chết đang đến gần, nhưng họ ko thể cùng nhau, dù sao thì họ đã có nhau trong đời. Cô ấy nói đúng, nếu chậm 1 khoảnh khắc, 1 tích tắc, 1 tiếng khóc chào đời thì có lẽ họ đã không gặp nhau. Ông trời đã muốn 2 chúng ta cùng nhau xuất hiện tại đây, gặp mặt, chia rẽ, đoàn tụ và xa rời nhau khi duyên đã cạn(nhưng tình chưa tan). Có lẽ tôi và bạn cũng vậy, có thể chúng ta đã không gặp nhau tại đây, có thể lúc đó, bạn đã chần chừ mà ko bấm vào và lướt xuống phần bình luận này và mãi mãi chúng ta ko thể gặp nhau, nhưng nếu bạn đọc đến đây, tôi thực lòng cảm ơn
p/s:tôi đang viết cái đéo gì thế này -kindo-(nay bị khùng)
p/s:tôi đang viết cái đéo gì thế này
-kindo-(nay bị khùng)