Chương 125: Trứng muối đỏ
Chương 125: Trứng muối đỏChương 125: Trứng muối đỏ
Trứng muối đỏ
Valhein trợn trắng mắt, ngoại hiệu kiểu gì? Cái tên này nên dùng để gọi Basaro suýt bị siết chết mới đúng. Nhưng nếu đổi biệt danh, gọi là dây nhỏ hoặc eo nhỏ bỏ đi, cổ nhỏ dễ nghe hơn.
Ghế dựa lớn đi lên bệ tâng trên, đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện Niedern.
"Nhóc mưu mô xấu kia, trông thấy ta sao không chào? Đã quên hứa hẹn lúc trước của ngươi? Gọi sư phụ, maul"
Ghế dựa lớn nói xong, cảnh tượng khiến tất cả mọi người dở khóc dở cười xuất hiện, hai tay vịn của ghế dựa lớn giao nhau vắt qua chỗ ngồi, cực kỳ giống người làm tư thế hai cánh tay ôm ngực.
Mặt Niedern xanh mét, cắn răng, nói:
“Chào sư phụ Vương Tọa."
Ghế dựa lớn cười phá lên, rung lắc kêu ken két, giống như con nít quậy không ngừng đung đưa ghế cũ.
Valhein ngẫm lại biệt danh của giáo viên, thâm nghĩ ghế dựa lớn này tuy không có con mắt nhưng ánh mắt rất bén.
"Tốt, tốt lắm! Ha ha ha ha ha hal"
Với tiếng cười vui vẻ, ghế dựa lớn bỗng nhảy lên, giống như chiến sĩ nhẹ nhàng nhảy lên bục ghế nghị sĩ cao nhất, rồi vững vàng nhảy xuống đất, một chân đá cái ghế khác văng ra, đứng vững bên cạnh bậc thầy Larens.
"Lão trơn, ngươi cũng đến hả? Ta bảo đảm hôm nay không nói lung tung, dù sao là hội nghị trọng tài. Được rồi, chờ xong hội nghị, hai ta lại ôn chuyện."
Nói xong, ghế dựa lớn vững vàng đứng ở nơi đó, cái miệng trên lưng ghế biến mất.
Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào cái cằm trụi lủi của Larens.
Biểu cảm của Larens cứng ngắc giống như điêu khắc.
Valhein nhìn ghế dựa lớn, trong lòng quyết định, về sau rời xa con này, lần này nó đặt biệt danh cho hắn là cổ nhỏ, không chừng lần sau có biệt danh quái quỷ nào khác.
Một ít pháp sư trong lòng than thở, hội trọng tài vốn yên ổn giờ bị ghế dựa lớn phá rối, không biết bao nhiêu học sinh đang nín cười, hoặc cố nín cười đến đau bụng.
"Nếu không có thắc mắc gì khác, hội trọng tài”
Giọng của bậc thây Cromwell ngừng bặt. Toàn trường dường như bị thuật thân thời gian yên lặng bao phủ.
Valhein và tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm trông thấy ghế dựa lớn không biết từ khi nào vòng ra sau lưng Cromwell, đang dùng tay vịn vuốt nhẹ đầu của Cromwell, vuốt qua vuốt lại khiến người lo lắng chút ít tóc còn sót lại trên đầu của Cromwell sẽ bị vuốt trọc.
Giống như đang lau vỏ trứng gà đỏ mới luộc chín.
Valhein nhủ thâm:
'Ghê gớm vậy sao.'
Cảnh này vô cùng khôi hài, nhưng tất cả học sinh đều không dám cười.
Cố gồng hết sức lực.
Ghế dựa lớn bị điên rồi sao? Trong trường hợp như vậy mà sờ đầu của một bậc thây Thánh Vực?
Mấu chốt là lưng ghế lại hiện ra cặp môi đỏ, còn nhếch môi cười rất vui vẻ.
Khuôn mặt vốn hồng hào của Cromwell chuyển màu đen, ngồi cứng ngắc trên ghế.
Larens nâng lên pháp trượng hất tay vịn của ghế dựa lớn ra, nhỏ giọng nói:
"Nếu còn xằng bậy sẽ đuổi ngươi ra ngoài!"
Môi đỏ biến mất trên lưng ghế, nó ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
Bậc thầy Cromwell hít sâu một hơi, nói: "Mới rồi là ngoài ý muốn, nếu lại xảy ra chuyện gì thì ta sẽ vận dụng đặc quyên."
Cromwell gõ mạnh xuống sàn, hoàn cảnh thay đổi hẳn.
Tất cả thực vật lúc trước nhanh chóng héo úa, tinh linh bướm hóa thành bột ánh sáng biến mất, bao gồm ghế dây leo cũng chậm rãi co rút.
Người không có ghế ngồi chính thức vội đứng dậy, lần nữa đứng thẳng.
Không khí ở hiện trường trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Valhein đột nhiên cảm thấy, đây mới là hội trọng tài bình thường.
Sau đó Valhein liếc qua Niedern, lại ngó ghế dựa lớn, dường như hiểu điều gì.
Cromwell vẫn hiên hòa, nhưng ý cười vơi bớt nhiều.
Cromwell nhìn Valhein và Carlos, chậm rãi nói:
"Trước tiên mời người khiếu nại Carlos trình bày sự thực, kể ra quá trình ngươi phát hiện kỹ xảo 'dạy để học”, cùng với tại sao khiếu nại."
Carlos cảm ơn Cromwell, tiếp đó dõng dạc kể lại chính mình mấy năm trước phát hiện hiệu quả của dạy để học như thế nào, làm sao ngẫu nhiên dạy cho bạn học khác, trước khi tốt nghiệp vì vậy mà sửa sang lại kinh nghiệm quá khứ, cuối cùng lớn tiếng kêu gọi, yêu cầu Hội Nghị Ma Pháp trả lại công bằng cho hắn, hủy bỏ tư cách ma pháp sư Tập Sự của Valhein.
Rất nhiều học sinh đều bị lời nói của Carlos cảm nhiễm, lần lượt siết chặt nắm đấm, trừng mắt Valhein.
Valhein nhủ thầm, đây mới là dân biểu diễn chuyên nghiệp, vì ngày này, chắc chắn Carlos đã luyện tập nhiều.
Chờ Carlos nói xong, Cromwell nhìn về hướng Valhein, nói:
"Mời người bị hại Valhein trình bày.'
Số ít người nhạy bén phát giác khác biệt trong lời nói của Cromwell, một bên là trình bày sự thực, một bên chỉ còn trình bày'.
Nhìn như khác biệt không lớn, nhưng ảnh hưởng với người nghe, đặc biệt là người trung lập thì rất lớn.
Valhein lập tức nghe ra sự khác nhau, hắn hít sâu một hơi, ngón cái và ngón trỏ tay phải nhẹ ma sát, theo sau ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng đằng trước.
"Bậc thây Cromwell tôn quý, hai vị bậc thây Thánh Vực tôn quý, bậc thây Vương Tọa tôn quý, chư vị giáo viên"
Valhein dùng mở màn ưu nhã hơn Carlos gấp mười lần nói ra trải qua của hiền nhân Feynman.
Dù đa số câu thì ngày hôm qua Valhein đã nói trong phòng họp, nhưng người nghe lại vẫn nghe say sưa.
Bởi vì trong câu chuyện của Valhein tràn ngập sắc thái truyền kỳ, thú vị hơn. Lời của Carlos thì khô khan, hoàn toàn không có chỉ tiết.
Chỉ có số ít người chú ý lúc Valhein nhắc đến 'bậc thây Vương Tọa thì ghế dựa lớn nhẹ đung đưa.