Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 123 - Chương 124: Ghế Dựa Lớn

Chương 124: Ghế dựa lớn Chương 124: Ghế dựa lớnChương 124: Ghế dựa lớn

Ghế dựa lớn

Trong ngoài phòng họp tràn ngập hơi thở mùa xuân và sung sướng, càng giống là ngày lễ mừng.

Lake đứng ngoài cửa, giọng điệu nặng nê:

"Vật của Truyền Kỳ, quyền trượng Thường Thanh."

Hoth do dự lên tiếng:

"Nghe giọng điệu của ngươi”

Lake nhỏ giọng nói:

"Đại ma pháp sư Thánh Vực, nghị viên nội các của Hội Nghị Ma Pháp, Cromwell, là vị quý tộc, nói chính xác hơn là ma pháp sư phe quý tộc.'

Hoth vừa tức giận vừa sốt ruột hỏi:

"Vậy là Valhein sẽ nguy hiểm?”

Lake gật đầu.

Cảm xúc bất an lan tràn trong đám học sinh lớp ba.

Các quý tộc thì cười tươi như hoa. Bậc thây Cromwell có danh tiếng rất cao trong quý tộc ở Athens, dạy học lâu dài trong Học viện Quý Tộc, tuy rằng hiện tại đã từ hết các chức vụ trong Học viện Quý Tộc.

Valhein nhìn chằm chằm phục sức tỉnh trí hoa mỹ trên người Cromwell, đoán được ngọn nguồn tự tin của Carlos.

Cromwell cười híp mắt nhìn quét toàn trường, nói: "Chẳng qua là hai đứa trẻ giỡn chơi, chư vị cần gì khẩn trương? Ngồi đi, mỗi người đều ngồi, bao gồm hai đứa trẻ tội nghiệp."

Cromwell lần thứ hai giộng nhẹ quyền trượng, chợt thấy phía sau người không có chỗ ngồi trong đại sảnh có dây leo xanh phá đất chui ra, mấp máy dâng lên cao đan thành ghế lùn lưng dựa.

Nhưng không ai ngồi xuống.

Larens nói:

"Nếu sư phụ Cromwell cho ngồi thì mời chư vị ngồi."

Nói xong, Larens chủ động ngôi xuống.

Những người khác cũng lục tục ngồi xuống.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn Valhein, Carlos và Cromwell. Valhein nhìn Carlos qua đuôi mắt, hơi vái hướng Cromwell:

"Ngài thật là một bậc thầy hiền từ."

Nói xong, Valhein ngồi xuống.

"Cảm ơn sư phụ Cromwell." Carlos hạ mình cúi đầu, sau đó ngồi xuống.

"Đầu là bé ngoan." Cromwell thế này mới ngồi xuống, mặt mũi hiền lành.

Khoảnh khắc Cromwell ngồi xuống, ngón trỏ gõ nhẹ bàn, chợt thấy bàn bên tay trái của hắn bắn ra một luông sáng, hình thành một cột sáng màu trắng nhạt cao cỡ 1m, thô cỡ cánh tay.

"Đây là thư ủy nhiệm trọng tài do Hội Nghị Ma Pháp gửi xuống, từ ta, Cromwell toàn quyền phụ trách lân này trọng tài, đảm nhiệm quan trọng tài thứ nhất lần này. Ai có gì phản đối thì bây giờ có thể nêu ra, nếu không có ý kiến gì trước hội trọng tài, sau khi xong việc lại phản đối quyết nghị của trọng tài thì chỉ có thể kháng án đến đại nội các."

Ngay lúc này, ngoài cửa lớn đột nhiên truyền vào tiếng la the thé.

"Nâng cái ghế thôi cũng không làm được, các ngươi cũng xứng làm người? Nâng vững chút! Đăng trước tránh ra tránh ra, tránh ra cho bổn sư phụ!"

Giọng nói này vừa vang lên, nhiều ma pháp sư trong đại sảnh thay đổi sắc mặt, có người sắc mặt trâm xuống, có người dở khóc dở cười, có người mỉm cười, có người mặt nhăn nhó.

Hai tay Valhein đặt trên tay vịn ghế, vô cùng kinh ngạc xoay người thò đầu nhìn ra sau, chợt thấy đám người ngoài cửa lớn tách ra một con đường, mọi người đều tò mò nhìn ngọn nguồn âm thanh.

Chợt thấy Hoth, Lake, Rollon, Albert, bốn người nâng một cái ghế lưng cao viền vàng, lưng ghế bọc chất liệu nhung đỏ ma pháp, cứng mềm vừa phải, đệm ghế bằng ma thú màu đen không biết tên, vừa mềm vừa cứng.

Chân ghế hơi chĩa ra ngoài, chỗ chân như sóng gợn cuốn.

Khiến Valhein kinh ngạc là lưng ghế mọc cặp môi đỏ dài cả mét, đủ rộng để nuốt một cái đầu người, răng trắng như đèn flash, giống như gắn kim cương.

"Thì ra là hoạt hóa linh " Valhein mơ hồ nhớ ai đó nói Học viện Plato có một cái ghế biết nói, nó nói chuyện rất đáng đánh, địa vị không thấp, hẳn là cùng có liên quan bậc thầy Plato, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được thấy.

"Nhanh một chút, nhanh lên! Nhìn cái gì, chưa thấy bậc thầy Vương Tọa ra đường hả? Không kiến thức! Ai biến phòng họp ra như vậy? Dung tục! Không có vàng, không có đá quý, không có tinh ngân, quá tục! Tục không chịu nổi!"

Đến cửa, chợt thấy ghế dựa có lưng to nhảy ra khỏi tay bốn người, bốn chân xoạc càng rộng, cất bước đi kỳ lạ nghênh ngang chậm rãi tiến tới trước.

Nhưng ghế không đi đường thẳng, cứ nghiêng một bên rồi thật xảo diệu đứng thẳng lại.

Rõ ràng là bốn cái chân gỗ nhưng linh hoạt còn hơn chân người.

Hai tay vịn khắc hoa gỗ đỏ còn nhẹ nhàng đung đưa nhịp lười biếng.

Ghế dựa to vừa xiêu vẹo đi vừa ngước nhìn ghế nghị sĩ ở nơi cao nhất.

"Ô, là trứng muối đỏ đây mà. Lâu không gặp, sao có rảnh chạy đến nhà của ta?"

Tất cả những người có mặt bao gồm Valhein đều ngây ra, dám can đảm gọi một vị đại ma pháp sư Thánh Vực cường đại bằng biệt danh như vậy!

Nhưng vì sao nó không kêu thẳng tên mà mỗi người đều hiểu nó đang nói tới ai?

Tội lỗi tội lỗi, Valhein thâm nghĩ.

Valhein lén quan sát Cromwell ngồi ở ghế nghị sĩ cao nhất đặt chính giữa.

Vỏ trứng gà đỏ càng đỏ hơn, a không phải, là sắc mặt của sư phụ Cromwell càng đỏ thắm, bất đắc dĩ cười nói:

"Người của Học viện Plato các ngươi không yên lòng ta, hay quá tin tưởng cái ghế rách này. Thôi thôi, ngươi lên đây đi.'

"Dám nói ta là ghế rách? Ta thôi, hôm nay là trường hợp chính thức, ta ít nói chuyện "

Ghế dựa lớn đi về phía trước, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Carlos và Valhein, cuối cùng đưa mặt về phía Valhein.

"Ngươi là cổ nhỏ kia? Khá lắm khá lắm." Nói xong ghế dựa lớn nhảy nhót lên đài cao.
Bình Luận (0)
Comment