Chương 189: Pháp trượng
Chương 189: Pháp trượngChương 189: Pháp trượng
Pháp trượng
Ly rơi khỏi tay.
Choang!
Mảnh gốm văng khắp nơi.
"Ngươi xem, cành ô-liu tượng trưng cho hòa bình trong tay ta đã rơi xuống."
Valhein tỏ ra rất tiếc nuối nhìn tay phải trống rỗng của chính mình.
Tất cả mọi người nhìn Valhein.
"Thế thì sao?" Andrey không thèm để ý hỏi.
"Cho nên, chỉ còn pháp trượng."
Valhein ngước đầu lên, mỉm cười nhìn Andrey.
Andrey bị lời nói mang hai nghĩa kích thích toàn thân cứng ngắc.
Valhein nói pháp trượng, một là ám chỉ pháp trượng đánh vào đầu Andrey trong trận thi đấu đó, hai là ám chỉ Valhein lựa chọn chiến đấu.
Ba là ám chỉ thắng một lần thì sẽ có lân thắng thứ hai.
"Xem ra các ngươi không biết đây là nơi nào. Nơi này là khu quý tộc." Andrey nửa cười nửa không nhìn Valhein.
Harnas cũng đứng đứng lên, giây phút này, mắt của hắn vô cùng trong suốt, thân thể không chao đảo.
Hai người đứng trong phòng giống như hai vị Người Khổng Lồ nhìn xuống mỗi người ở đây.
Dù cho trong đó có một vị bậc thây Thánh Vực, cộng thêm một vị phó hội trưởng ma pháp sư Hoàng Kim.
Valhein tự nhiên ngồi xuống ghế trở lại, trên người không chút khí thế.
Nhưng, Valhein đang cười.
Valhein nói:
"Ta thật sự không ngờ rằng, người thức tỉnh ngủ mơ bị ta một gậy pháp trượng gõ xỉu sẽ trở thành ngọn nguồn ngoài ý muốn trong khoảng thời gian này của ta. Ánh mắt của ta rất tốt, tốt đến mức nào? Trước khi đánh với Eugene, hắn thấy ngươi núp trong đoàn người. Ngay lúc đó ta rất tò mò, tại sao ngươi giấu trong đám đông chứ không phải đứng trong chỗ học sinh của Học viện Quý Tộc? Giờ thì ta đã hiểu." Feirste, Naidl, Kelton cùng nhau nhìn hướng Valhein.
Giây phút này, bọn họ đã hiểu, tất cả đều là vì Andrey báo mối thù thức tỉnh, sắp xếp tất cả điều này, Harnas là người hợp tác.
Andrey sảng khoái thừa nhận:
"Ánh mắt của ngươi quả nhiên sắc bén, đúng là ta có mặt ở nơi đó vào lúc đó."
Valhein nói: "Vậy tức là, tên ngốc Eugene tìm đến ta là vì tính toán của ngươi. Cố ý bị thương nặng bạn của ta một ngày trước lúc giao hẹn. Vô luận hôm nay ta có chủ động tìm Eugene hay không thì tối nay Eugene vẫn sẽ canh giữ ngoài cửa. Nhẹ thì ảnh hưởng tâm thân của ta, nặng thì đánh bị thương ta. Đến lúc ấy ta lại tới đây, sẽ tự nhiên bị yếu thế. Đáng tiếc, ngươi không ngờ là ta mang theo thắng lợi đến đây."
"Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu." Ngoài miệng Andrey nói vậy nhưng đắc ý cười †oe.
Valhein trâm tư giây lát, nói: "Nếu ta không có đoán sai, Carlos ra tay với ta cũng là do ngươi. Ta suy nghĩ rất nhiều kẻ địch, có thể khiến một quý tộc của gia tộc Thánh Vực mạo hiểm mất hết tiền đồ để vu oan ta, ít nhất phải là gia tộc Anh Hùng. Trước đó ta không ngờ tới ngươi, ta cho rằng, ngươi sẽ không vì một trận thất bại nhỏ nhoi mà động can qua lớn như vậy, dù sao, ta nghe nói ngươi là một ma pháp sư rất có tương lai. Mãi đến hôm nay nhìn thấy ngươi, ta nhờ người góp nhặt tư liệu của ngươi."
"Ta vẫn nghe không hiểu." Andrey vẻ mặt thỏa mãn vênh váo, con ngươi màu xanh xám nhìn Valhein không rời mắt.
Valhein mở sách ma pháp ra, vừa xem vừa nói: "Xác thực là đứa trẻ xui xẻo. Con riêng, mẹ bị mẹ cả hãm hại đến chết, lưu lạc đầu đường. May mắn là, cha của ngươi biết vươn lên, trước tiên thăng cấp Thánh Vực, lật đổ anh trai của mình, ngồi lên ngai báu tộc trưởng, sau đó đón ngươi về gia tộc. Tuy cha của ngươi đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngươi bị anh trai và bạn của anh trai ngươi khi dễ, thiếu chút nữa trở thành phiên bản giống cha của ngươi.
“Hàn gì ngay lúc đó ta nói với ngươi làm người không chịu, đi Học viện Quý Tộc làm chó thì phản ứng của ngươi lớn như vậy. Xem ra anh của ngươi hay đối đãi với ngươi như chó."
Valhein vừa nói câu nói sau cùng vừa nhìn thẳng vào mắt của Andrey.
Trên mặt Andrey lộ rõ tức giận, tuy chỉ thoáng qua nhưng không thể thoát khỏi mắt của Valhein.
Giống hệt phản ứng của Andrey trên sân đấu ngày đó.
Valhein nhìn thẳng vào mắt của Andrey, chậm rãi nói:
"Một con chó vĩnh viễn không thể bước lên con đường Truyền Kỳ."
Lần này thần kỳ là Valhein không có tức giận. "Ta không rõ, tại sao ngươi cứ muốn chọc giận người thừa kế thứ nhất trong danh sách của một gia tộc Anh Hùng." Andrey lộ vẻ mặt tiếc nuối nhìn Valhein, giống như nhìn một ngôi sao rơi.
Valhein nói:
"Ta cũng không rõ tại sao ngươi muốn chọc giận một vị Truyền Kỳ tương lai."
Andrey cười cười, nói: "Ta rất thích dũng khí của ngươi, rất giống ta năm đó thề rằng sẽ trở thành Anh Hùng. Bởi vậy, ta cho ngươi một cơ hội. Làm người hầu của ta trong mười năm, ta tặng cho ngươi một Truyền Kỳ!"
Andrey ngửa đầu, ưỡn ngực, đứng ngang nhiên giống như mỗi một pho tượng Anh Hùng.
Valhein nhún vai, nói: "Mắt của ta rất sáng tỏ, trên đường đi Truyền Kỳ không cần chó dắt người mù.”
Andrey tràn ngập thương hại nhìn Valhein, nói:
"Vậy thì ngại quá, thương hội mới của ngươi hoặc là giải tán, hoặc là tặng cho ta ba mươi phần trăm cổ phần. Đúng rồi, bởi vì ngươi từ chối thiện ý của ta, ba mươi phần trăm đó đã không đáng giá ta dùng một đồng vàng đại bàng nào thu mua."
Phó hội trưởng Naidl nói:
"Andrey, hy vọng ngươi biết chính mình đang làm cái gì."
Andrey mỉm cười, nói: "Ngài yên tâm, sự tình qua đi, ta sẽ tự mình đi thương hội Plato xin lỗi, hơn nữa cho thương hội Plato một số lớn đơn đặt hàng vượt qua tưởng tượng đề dẹp yên lửa giận của chư vị. Ta sẽ không ngu xuẩn đến mức đối kháng thương hội Plato, nhưng hôm nay, hết thảy cản trở của ta đều sẽ là kẻ địch."