Chương 235: Ai không biết nói chuyện! (2)
Chương 235: Ai không biết nói chuyện! (2)Chương 235: Ai không biết nói chuyện! (2)
Ai không biết nói chuyện! (2)
Cuối cùng, Valhein cẩn thận dè dặt giúp Paloma mặc lại đồ ngay ngắn, chỉ có giáp bụng đặt ở một bên.
Paloma nghiêng người nằm trên giường, hô hấp trở nên đều đều.
Trên khuôn mặt nhỏ của nàng tăng thêm chút sắc hồng.
Valhein thoải mái mỉm cười.
Valhein tháo nhẫn khỏe mạnh trên tay xuống, đeo vào ngón cái tay trái của Paloma, dù vậy, giữa nhẫn và ngón tay cái lộ ra khe hở rất lớn.
Paloma hít thở càng vững vàng hơn.
"Quả nhiên có hiệu quả."
Valhein thầm nghĩ, lấy chăn mỏng ra nhẹ nhàng đắp lên người của nàng.
Động tác mềm nhẹ như đắp lên người trẻ sơ sinh.
Valhein ngồi ở bên giường, dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm Paloma.
Lông mi của nàng vừa mảnh vừa dài, giống như bàn chải nhỏ màu đen, lại giống như bụi cỏ đen che đậy hồ nước xanh biếc.
Đôi môi đã trở lại màu hồng thuần khiết, dường như phát sáng, trông hơi ngọt.
Tay nhỏ đặt ở trước ngực, bàn tay như làm bằng dầu sữa, mềm mại bóng loáng.
Mái tóc dài của nàng xõa sau lưng, giống như thang trượt đen nhánh tỏa sáng rũ xuống, cái gì đụng vào sợi tóc đều sẽ bị trượt ngã.
Khuôn mặt non nớt gần như hoàn mỹ của nàng với mái tóc đen phụ trợ trông giống như búp bê sứ.
Valhein vươn tay giúp nàng chỉnh lại tóc dài, nào biết nàng đột nhiên khẽ hừ một tiếng, dường như có chút đau đớn, nhíu chặt chân mày, bản năng vươn tay bắt lấy tay của Valhein, nắm nhẹ, mắt mày giãn ra.
Valhein mặc kệ nàng nắm, theo sau mỉm cười một cái, rõ ràng chỉ xem nàng là bạn cùng bàn, nhưng nàng bây giờ càng giống như cô vợ nhỏ ngủ say.
"Ngủ đi, Paloma."
Valhein nói xong, đột nhiên hít mũi.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng.
Valhein nhìn thoáng qua Paloma, nhắm mắt đi vào minh tưởng. Không biết qua bao lâu, Valhein cảm thấy mệt mỏi, rút ra minh tưởng, nhìn thấy Paloma còn đang ngủ say, tay thì vẫn nắm tay của hắn.
Valhein không rút tay ra, cứ như thế dựa vào tường, nhắm mắt lại, chậm rãi thiếp ngủ.
"A "
Một tiếng kêu khe khẽ bừng tỉnh Valhein.
Valhein bản năng đứng lên, nhìn hướng cửa.
Cửa phòng nhỏ ma pháp đóng kín, ba thân lùn lửa kinh ngạc quay đầu nhìn Valhein và Paloma.
Valhein thế này mới xoay người nhìn hướng Paloma.
Paloma kinh khủng ngồi trên giường, hai tay che ngực, hai chân cuộn lên, trong mắt tràn ngập kinh khủng cùng đề phòng, còn ẩn giấu chút thống khổ, nghi hoặc và mê mang.
Giống như thú con bị thú mẹ vứt bỏ co ro ở góc tường.
Hồ nước màu xanh thẫm giống như bị mây đen bao phủ, tối tắm không ánh sáng.
Valhein hơi mở ra hai vai, khiến hai cánh tay hơi tách ra hai bên, lòng bàn tay đưa tới trước, tỏ vẻ thoải mái, biểu thị chính mình không có vũ khí và tính công kích.
"Cùng bàn, nàng tiêu rồi, ta là đại ma vương, bắt được nàng thì nàng vĩnh viễn không thể trốn ra lòng bàn tay của ta, ha ha ha ha ha ha!" Valhein giống như một đứa nhóc mười sáu tuổi bình thường, vênh váo cười.
Đề phòng và mờ mịt lập tức biến mất trong mắt Paloma, trên mặt vụt qua biểu cảm vừa tức vừa buồn cười, ẩn giấu một chút cảm động.
Kiểu an ủi ngược lẽ thường của Valhein khiến Paloma nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Valhein mỉm cười hiên hòa nói:
"Hôm qua ta ở bên ngoài trông thấy nàng trôi theo dòng nước xuống, tiếp đó cứu nàng. Vì chữa thương cho nàng, ta cởi giáp da và giáp bụng của nàng, sau đó bao lại. Nàng yên tâm, Valhein này được nữ sinh cả trường thích, không có chút hứng thú với nàng đâu."
Paloma nhìn chằm chằm Valhein, thế giới trong đầu tự tưởng tượng chính mình bỗng nhiên trường cao hóa thành người khổng lồ cao vạn mét, tiếp đó mở mồm máu to, lộ ra hàm răng nhọn hoắc, cúi đầu gâm rống hướng Valhein nhỏ bé ở bên dưới: Ta là công chúa của gia tộc Bán Thân, có ai nói chuyện với công chúa như vậy không? Cái gì gọi là không chút hứng thúI!
Valhein lại nói:
"Phán đoán dựa theo vết thương của nàng thì nàng bị đánh lén, nàng muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, a, quên mất, nàng không biết nói chuyện, xin lỗi." "Ai không biết nói chuyện?" Paloma hậm hực nhìn Valhein, con ngươi xanh thẫm sáng hơn vừa rồi một chút.
Paloma rốt cuộc bắt được lỗi nhỏ của Valhein, vẻ mặt tự tin dõng dạc.
'A?' Valhein kinh ngạc nhìn Paloma.
Giọng nói của Paloma mềm mại như lông của mèo con, có chút ngọt ngào thoang thoảng, hoàn toàn không khớp với biểu cảm lạnh băng lúc bình thường của nàng.
Valhein hỏi:
"Vậy sao nửa năm qua nàng không nói lời nào? Ta còn cho rằng nàng là người câm điếc, làm gì cũng hết sức dè dặt, sợ nàng buồn!"
Nghe lời Valhein nói, Người Khổng Lồ trong lòng Paloma lập tức thu nhỏ thành kích cỡ bình thường, nàng bất đắc dĩ hất tóc đen, thở dài, nói: Bỏ đi, tha thứ ngươi.
"Cảm ơn ngươi, cùng bàn." Trên mặt Paloma nổi chút sắc hồng, nghiêng đầu nhìn hướng vách tường khác, không dám nhìn thẳng Valhein.
Giọng nói của nàng vẫn non mềm, giống như bờ môi của nàng, dường như chạm vào sẽ VỠ.
Valhein kinh ngạc hỏi:
"Không lẽ ta là người duy nhất trong lớp đối thoại với nàng?"
"Nguyên trường." Paloma vẫn nghiêng đầu không xem Valhein.
Valhein không kiềm được cười rộ lên, nói:
"Âm thanh của nàng rất êm tai, dù sao nàng đã mở miệng nói chuyện với ta, còn gì muốn nói vê công kích lân này không?”
Ục ục!
Âm thanh khe khẽ phát ra từ bụng của Paloma.
Paloma đỏ mặt, nghiêng đầu, càng không dám xem Valhein.
Trong đầu, Người Khổng Lồ Paloma nháy mắt thu nhỏ thành kiến, đưa lưng về phía Valhein to lớn, ngồi xổm trong góc tường.
Mất hết hình tượng!
Muốn khóc!