Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 248: Thế Giới Lớn Như Vậy

Chương 248: Thế giới lớn như vậy Chương 248: Thế giới lớn như vậyChương 248: Thế giới lớn như vậy

Thế giới lớn như vậy

Paloma suy nghĩ một hồi, nói: "Tuy rằng ta không thích Rollon, nhưng chuyện đó đúng là không phải lỗi của hắn. Đối phương nhiều lần nhục nhã người cha đã mất của hắn, còn nhục nhã mẹ của hắn, hắn không cách nào khoan dung, mời cuộc chiến sống chết với đối phương, cũng giết đối phương. Đối phương tuy rằng không phải huyết mạch dòng chính của gia tộc Anh Hùng, nhưng dù gì là cháu của tộc trưởng, cho nên hắn bị trục xuất Học viện Quý Tộc.

"Nàng ghét Rollon?" Valhein thật sự không ngờ rằng sẽ có loại việc này.

Paloma nhẹ nhàng lắc đầu, nói: 'Cũng không phải chán ghét, có lẽ chỉ là thuần túy không thích loại người như hắn."

"Xem ra nàng thuần túy thích người giống như ta." Valhein vừa lòng gật đầu.

"Hừ!”

Paloma khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn hướng khác.

Valhein đi đến một chỗ lưng núi hơi bằng phẳng, dàn xếp Paloma xong mới ló đầu nhìn quanh một bên khác lưng núi.

Ánh sáng mặt trời sáng sủa, dãy núi trải dài.

Bầu trời màu xanh xám và đất đai màu xanh xây dựng lên thế giới phía trước.

Một ngọn núi cao màu đen đột ngột nhô lên từ mặt đất, dẫn đầu đám núi, thế núi dốc đứng, không có chút sắc xanh, chỉ có trên đỉnh núi mọc một cây to khiến người khó tin.

Cây đó vốn là một ngọn núi nhỏ.

Đường kính hơn 100m, cao cỡ 300-400 mét, thân cây như tường, tán cây như mây, giống như núi cây.

Đỉnh Cự Thụ.

Ba mặt đỉnh Cự Thụ là vách núi dốc đứng thẳng xuống dưới, chỉ có một sườn dốc lên núi.

"Tìm được rồi."

Valhein nhìn hướng bên trái sườn dốc đỉnh Cự Thụ, nhìn thấy ngọn núi thứ ba ẩn trong dãy núi.

Đó là nơi tập hợp.

Valhein cẩn thận từ chỗ cao quan sát bốn phía, dựa vào Con Mắt Ma Ưng mạnh mẽ nhìn thấy một vài người. Đáng tiếc cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.

Valhein từ từ lùi xuống, trở về bên cạnh Paloma.

"Sao rồi? Thân thể khỏe hơn chưa?"

Paloma nhẹ nhàng lắc đầu, nói: 'Ít nhất cần một ngày."

Valhein kinh ngạc hỏi: "Tuy rằng ta nhìn không ra nàng bị trúng nguyên rủa gì, nhưng nguyên rủa nhằm vào nàng ít nhất là bậc thây Thánh Vực tự tay làm, thậm chí có thể là Truyền Kỳ, vậy mà nàng chỉ cần thời gian ngắn ngủi như vậy là khỏe?”

Paloma nhẹ gật đầu, chẳng chút che giấu biểu cảm kiêu ngạo.

Valhein nhìn vòng cổ Medusa Hoàng Kim trước ngực Paloma, nhớ lại tình hình hôm qua băng bó vết thương cho nàng.

Valhein hỏi:

“Nàng có bao nhiêu thiên phú?”

Paloma lắc đầu, nói:

"Chưa kiểm tra, chắc ít nhất năm, sáu cái."

"Lợi hại. Valhein nói.

Paloma nói:

"Người của gia tộc Bán Thần chúng ta càng lớn tuổi càng có nhiều thiên phú. Huyết mạch trực hệ đều được Thần Linh ưu ái, khi trưởng thành có ít nhất mười thiên phú."

Valhein ngây ra một lúc, nói

"Nàng được mấy vị nữ thần ưu ái?"

"Ngươi đoán." Paloma nghiêng đầu nhỏ, mắt hấp háy tia sáng, khóe môi hơi cong lên.

"Nàng thật sự có nhiều vị nữ thần ưu ái?"Valhein thật sự không ngờ rằng gia tộc Bán Thần có nhiều phúc lợi như vậy.

Paloma đầy bí hiểm nhìn Valhein:

"Cho nên, ngươi có thể trêu chọc gia tộc Anh Hùng, gặp phải gia tộc Bán Thần hãy nhớ kỹ là đừng quá đáng."

Valhein gật đầu, nói: "Đánh nhau với Eugene là vì ta hận hắn đánh Lake, Hoth quá nặng, nếu không thì ta không đến mức bẻ gấy tay của hắn."

Paloma gật đầu, không nói gì thêm.

"Đi, ta mang nàng lên núi, thế giới lớn như vậy, ôm nàng đi nhìn xem." Valhein cười ôm lấy Paloma, đi lên lưng núi.

Paloma bất đắc dĩ nhìn Valhein, quen biết hơn nửa năm, nàng đã thói quen Valhein thường bật thốt các từ ngữ thú vị.

Không bao lâu, hai người đến lằn ranh lưng núi.

"Cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra quá." Valhein dặn dò, cánh tay hơi gồng sức, sợ Paloma từ lằn ranh lưng núi té nhào.

"Ừm"

Paloma đồng ý, cảm thụ lực lượng và ấm áp truyền đến từ cánh tay của Valhein, tuy vẫn thẹn thùng nhưng nàng dần tiếp thụ lòng tốt và chăm sóc của hắn.

Paloma dần thò đầu ra lằn ranh lưng núi, nhìn phía trước, giống bươm bướm tham lam muốn hái cảnh đẹp đẳng trước.

Ánh sáng mặt trời màu xám xanh chiếu khắp dãy núi, sông trắng phản chiếu gió xanh.

"Đẹp quá.'

Paloma không kiềm được tán thán, hoàn toàn chìm đắm trong cảnh đẹp, thân thể thả lỏng, sau gáy không tự chủ được gối lên vai phải của Valhein, tóc đen chảy qua đầu ngón tay của hắn.

Valhein mỉm cười, Paloma chung quy là đứa trẻ, rõ ràng đang ở nơi nguy hiểm nhưng vẫn bị cảnh đẹp trước mắt rung động.

"Đúng vậy, rất đẹp." Lần này Valhein không làm trưởng bối phủ định con nít.

"Nơi này đẹp hơn Athens, nếu như có thể luôn sinh hoạt ở đây thì thật tuyệt." Trong mắt Paloma tràn ngập say mê, sau cơn mê là quầng trăng mờ mông lung.

Valhein hơi thò đầu ra trước, nhìn nửa bên mặt xinh đẹp của Paloma dựa vào trước vai phải, thấy nàng si mê cảnh sắc trước mắt, thậm chí không thấy hắn ở gân nàng hơn.

Trên mặt Paloma tỏa ra sắc hồng nhạt, phát ra sức hấp dẫn kinh người.

Giây phút này, Valhein có loại ảo giác, Paloma mới là nguồn sáng của thế giới này.

Paloma giống như say, lười biếng nghiêng đầu.

"Hưm?"

"ôi"

Hai mái đầu chạm nhau, giống như én xuân lướt qua mặt nước, chớp mắt tách ra.

Paloma cúi đầu, khuôn mặt tinh trí trắng nốn từ hồng chuyển thành ửng hồng, mặt đỏ rực lan tràn đến vành tai.

Trong lòng Valhein lâng lâng, ho nhẹ một tiếng, từ từ lui về phía sau, nói: "Đăng trước rất dốc, ta thấy bên ngoài lằn ranh lưng núi gần đó có sườn dốc hơi phẳng, chúng ta từ chỗ đó trèo qua núi đi."
Bình Luận (0)
Comment